Vừa nói anh vừa rú ga thật mạnh, chiếc xe lao vút di, cô bé có cảm giác như mình sắp bị bắn ra ngoài đến nơi rồi. Cô ôm anh chặt hơn. Gió tới tấp quất vào mặt, thổi tung bay mái tóc dài màu nâu đỏ. Những cột đèn, nhữn ngôi nhà ven đường, rồi cây côi… tất cả… vùn vụt trôi lại đằng sau… Anh vẫn giữ cho ga rú mạnh, và mỗi lần có 1 chiếc xe đi trước là nó thót hết cả tim. Xe máy, hoặc xe ô tô khách chạy liên tỉnh. Mỗi lần cảm giác như sắp đâm vào đít ô tô đến nơi rồi, chỉ còn cách chừng gang tấc nữa thôi, nhưng, bằng 1 phép màu nào đó, anh lại đưa được chiếc xe lách sang 1 bên. Gió thổi mạnh quá, hay tại cái cách điều khiển xe máy liều lĩnh của anh làm nó lạnh cả người. Gió to đến nỗi nó còn không kịp nghe đến tiếng những người đi xe máy đằng sau đang chửi tụi nó mẹ bọn điên này chạy xe như bọn ăn cướp vậy.

– Anh ơi. Dừng lại đi… Em chóng mặt quá.

– Sao thế? Mới có 80 mà… Đã sợ rồi ah…

– Em chóng mặt lắm… cho em xuống…

– Khiếp không ngờ em yếu thế. Đi 1 tí thế đã mệt rồi – Anh vỗ vỗ vào cái lưng nó đang cúi xuống nôn thốc nôn tháo.

– Chắc em bị say xe anh ạ… Đi ô tô em cũng bị say thế mà…

Mặt nó xanh lét ra như tàu lá, chầm chậm bước về phía chiếc xe đang dựng trên đường.

– Thôi… Chán quá… Về vậy… Tưởng cảm giác mạnh nó thế nào…

Anh trèo lên và nổ máy xe, quay đầu theo hướng ngược lại. Nó thấy trong người rất mệt. Nó không nói câu gì và anh cũng thế.

– Ơ, đi về thôi chứ… Anh đưa em đi đâu thế này…

Chiếc xe dừng lại nơi 1 quán ăn nhỏ. Đó là 1 cái quán nhỏ tồi tàn không có thậm chỉ cả biển hiệu, diện tích vẻn vẹn tầm 10m2 kê trong đó 3 cái bàn nhựa màu xanh, và 1 chông ghế nhựa cao ngang người.

Anh vẫy nó “Vào đây!”

Nó nhìn ra xung quanh. Ông bán hàng là 1 ông lão khá già, tóc bạc mất 1 nửa. Ông có hàm ria mép bạc trắng quặp vào trông rất thú vị. Tuy trời buổi tối có vẻ lạnh nhưng nó thấy ông mặc độc mỗi chiếc áo may ô trắng đã cũ, lưng áo đằng sau thủng mấy cái lỗ to, và dĩ nhiên, mặc cả quần nữa =.=’

Nó đoán làm việc cạnh cái bếp lò nóng khiến việc mặc thêm 1 cái áo dài tay trở nên thừa.

Ông quấn 1 cái khăn to ở ngang hông và dường như nó là 1 cái tạp dề tự chế thì phải.

Ngược lại với bộ dạng nghèo khổ và thiếu thốn của mình, thái độ của ông tỏ ra rất yêu đời. Ông đang huýt sáo 1 giai điệu rất quen thuộc, nhưng nó không nhớ là bài gì. Tay ông thoăn thoắt đảo đảo cái gì đó trên chảo.

– Cho con 2 bát cháo bố ơi.

– Ờ ờ… Xong ngay đây con trai…

– Bố anh đấy ah?

– Uh, bố anh đấy.

– Thôi đi đừng có mà lừa – Nó cười.

– Biết rồi còn hỏi bố anh đấy ah.

Bên cạnh ông già là 1 cái nồi to vật, vung đóng hờ, thò ra cán gỗ của 1 cái muôi to. Bên dưới chiếc bếp than lửa vẫn âm ỉ cháy.

Trong lúc ông già túi bụi múc múc quấy quấy, nó nhìn sang cái bàn nhỏ ở gần cửa có 1 đôi trai gái đang vừa ăn vừa trò chuyện.

– Đây đây… Của con trai con gái đây… Ăn ngon miệng nhé…

– Dạ – 2 người nhìn nhau cười.

Anh bảo nó:

– Ăn đi. Cháo ở đây ngon lắm.

Nó múc múc, rồi gật gật. Nó ngước lên thấy anh đang húp xì xụp, không cần cả thìa.

Nó định nghĩ câ gì đó thật độc địa để trêu chọc anh nhưng rồi lại thôi.

– Anh này, anh dễ thương lắm đấy…

Hehe… Lại chả dễ thương…

– Em thấy anh vừa tốt này, vừa dễ thương, vừa hài hước, lại dịu dàng nữa…

Anh thôi xì xụp và nhìn nó. Nó cũng đang nhìn anh. Nhìn thẳng. Chắc lại có vấn đề gì rồi, vì bình thường nó chẳng bao giờ khen khen kiêu như thế. Bình thường nó sẽ nói anh kiểu như “Nhìn anh ăn ngon thật như lợn húp cám ấy”. Đằng này không những nó không nói thế lại còn khen anh tốt này, dịu dàng này, dễ thương này… Rõ là có vấn đề… Anh thấy quá đỗi ngạc nhiên. Chắc vừa nãy gió to quá.

– … Em thấy anh chẳng còn gì để chê cả. Vậy tại sao anh chưa có ny?

– Tại sao em nghĩ anh chưa có ny?

– Nếu thế thì anh đã chẳng thừa hơi chở em đi khắp nơi, chẳng phải mất công soạn cái hợp đồng quái quỷ đó… chẳng còn thời gian mà quan tâm đến em, giúp em… Chẳng lẽ ny anh không hay biết gì ah? Chẳng lẽ chị ấy không biết gì về em, về hợp đồng của chúng ta?

– Thế nếu cô ấy đang đi du học ở 1 nơi nào đó rất xa thì sao? Ví dụ như là Hà Lan chẳng hạn…

– Ah ra thế… Vậy anh không để ý gì đến cảm giác của chị ấy ah? Anh không thấy việc ngủ với em là có lỗi với chị ấy ah? – Nó tự nhiên quát lên và cảm thấy rất bực bội ở trong lòng.

Giọng của nó khiến cho ông bác, và đôi tình nhân kia ngơ ngác nhìn. Nó nhăn mặt và thấy xấu hổ vì sự bực bội vô lý của mình.

– Ý em là – Nó nói nhỏ – cái điều 1 khoản 1 ấy… Anh không thấy xấu hổ với chị ấy ah?

– Anh hiểu cô ấy. Cô ấy là người không quan tâm đến nhưng thứ thuộc về vật chất, chỉ quan tâm đến những thứ thuộc tinh thần. Chỉ cần anh yêu cô ấy, yêu 1 mình cô ấy… Trong trái tim chỉ yêu mình cô ấy, như thế là đủ.

– Nghĩa là anh có thể ngủ với những người khác?

– Uh, ngủ với những người khác… Chỉ cần anh không hôn họ… Cô ấy bảo chỉ được phép hôn cô ấy… Tất cả nhưng nụ hôn của anh phải dành cho cô ấy… Cả cuộc đời này…

Nó nhớ lại. Đúng là anh chư hề hôn nó. Lúc trên giường cũng không. Có cái gì đó… Như là nhói đau ở trong lòng…

– Chị ấy là người thế nào?

Đó là cả 1 câu chuyện dài.

Cô ấy là 1 người con gái đẹp, rất đẹp, làn da trắng và mịn màng. Chiếc mũi nhỏ và cao, khuôn mặt thanh tú. Đôi mắt to, sáng, và thông minh. Dáng người đầy đặn và dong dỏng cao. Anh đưa cho nó xem tấm ảnh trong ví. “Chị ấy đẹp thật đấy”

Cô ấy thông minh, hiền lành, dịu dàng, gia đình gia giáo nề nếp. Nếu trên đời có 1 ai đó giống với thiên thần thì đó chính là cô ấy. Cô ấy không cho anh làm chuyện đó và bảo sẽ dành nó cho anh lúc 2 đứa cưới nhau. Cô ấy bảo anh bỏ thuốc lá. Cô ấy cấm anh không được đua xe nữa. Cô ấy bảo anh không được dùng cần sa nữa, mặc dù nó không gây nghiện. Cô ấy bảo có ngày anh sẽ phát điên vì thứ đó. Và anh đã dừng tất cả cá thứ đó. Ở bên 1 người hoàn hảo như cô ấy, anh bỗng nhiên thành thằng chả có gì cả.

Anh học không cao bằng cô ấy.

Anh cười những câu chuyện của cô ấy.

Anh làm những gì cô ấy bảo, không làm những gì cô ấy không thik.

Bất cứ cái gì cô ấy noí anh đều thấy đúng và đều thực hiện theo.

Anh nhỏ bé và yếu đuối trước cô ấy. Cô ấy là Thánh Nữ, con anh chỉ là 1 nô lệ sẵn sàng chết vì cô ấy.

Khi cô ấy bảo sẽ đi du học, anh đã quỳ xuống, khóc, và xin cô ấy đừng đi.

Nhưng cô ấy vẫn cứ đi.

Anh bảo sẽ chết mất nếu sống thiêu cô ấy.

Cô ấy bảo anh sẽ không chết…

Và đúng là anh đã không chết thật.

Anh vẫn sống cho đến bây h, vẫn làm việc ngon lành, vẫn đú đởn rượu bia với bạn bè. Mặc dù khi say anh vẫn khóc và gào thét tên cô ấy.

Cô ấy bảo anh đợi 5 năm nữa, rồi cô ấy sẽ quay về và bon anh sẽ hp với nhau suốt đời.

Và chỉ con 3 năm nữa thôi, 3 năm nữa thôi em ạ…

Nó nhìn 2 bát cháo đã nguội ngắt. Bát của anh còn 1 nửa. Bát của nó gần như còn nguyên. Đôi trai gái đã về từ bao h.

Trên đường về nó chẳng nói gì, chỉ bảo “Anh đừng hỏi nữa. Em mệt.”

Trong cõi lòng của nó cảm thấy đau đớn và tan nát.

Tại sao cô ấy có tất cả mọi thứ?

Tại sao ông trời lại sinh ra 1 người như cô ấy để 1 người cũng là con gái như nó phải cảm thấy tủi thân đến thế này…

Nó cảm thấy quá đỗi ghen tị. Vì cô ấy quá hoàn hảo.

Hay vì nó đã yêu anh rồi…

– Ôi trời ơi gì thế này? – Anh ngạc nhiên há hốc cả mồm.

– Này câu đó lẽ ra phải để em nói chứ… Anh đến đây làm gì?

Nó vừa đánh răng rửa mặt xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Trên người nó vẫn là 1 bộ đồ ngủ ở nhà màu hồng, có thêu hình 1 con gì đó ở trước ngực, con này có 2 cái răng cửa rất dài, mặt nhọn nhọn, giống cái con trong quảng cáo kem đánh răng Congate – Anh đoán là con hải ly. Tóc nó xù cả ra vì lúc sáng dậy còn chưa chải đầu. Nó vẫn đang loay hoay mở cái khóa cửa. Hôm nay là thứ 7. Đã 1 tuần rồi nó không nghe điện thoại của anh, cũng chẳng chịu trả lời tin nhắn.

Anh lờ đi câu hỏi của nó.

– Nhà có ai không?

– Không có ai cả, thằng em hôm nay đi học thêm, chiều nó đi học chính luôn, trưa không về.

– Ờ thế thì tốt đấy. Vậy chúng ta sẽ tiến hành luôn ở đây. Không phải đi đâu cả.

– Tốt cái gì mà tốt. Mà anh đến đây làm gì? Tiến hành cái gì ở đây?

Anh dắt xe vào nhà. Đó là 1 cái sảnh nhỏ, và hẹp, chỉ đủ chứa khoảng 3 4 cái xe máy xếp hàng dọc.

– Điều 1 khoản 1 – Anh dí sát cái mặt vào mặt nó lúc đi ngang qua chỗ nó đang đứng – Thỉnh thoảng cũng phải đòi tí quyền lợi chứ nhở… Hờ hờ…

Anh hôm nay rất thơm. 1 mùi thơm quyến rũ, sang trọng, nhưng cũng rất nam tính. Chắc là nước hoa cho đàn ông – Nó đoán thế – Nó chưa bao giờ ngửi thấy mùi này.

Nó cũng cảm thấy hơi lạ 1 chút, vì từ khi soạn thảo hợp đồng chưa thấy anh đòi hỏi gì cả.

Chưa 1 lần nào.

Nó dẫn anh qua sảnh rẽ vào phòng khách.

– Mà lúc nãy anh ối giời ơi cái gì?

– Ah, anh thấy lạ thôi… Em ăn cái quái gì mà tự nhiên lại lùn đi thế?

– Chả ăn cái gì cả… Chỉ là không đi giày 10 phân thôi… =.=’

– Mà em đi chải đầu đi… Trông em cứ như mấy fan hâm mộ nhạc rock hồi xưa ấy… – Anh cười.

Trong khi anh còn đang im lặng ngắm nghía cái phòng khách nhà nó, nó đã bỏ đi đâu mất.

Đó là 1 cái phòng khách nhỏ hình vuông, 1 bên tường gần như hoàn toàn được làm bằng kính, nhìn ra 1 cái sân nhỏ có mấy chậu cây cảnh. 1 chậu trong đó đang nở hoa, là những bông hoa to, màu trắng, rất đẹp, mà anh cũng không biết là hoa gì. Cái rèm cửa màu xanh dương đậm, làm từ vải dày và bóng, phủ kín từ trần nhà xuống tận sàn được vén lên, khiến ánh nắng tràn vào nhà sáng rực. Kính trên tường dày và sáng bóng, có vẻ như được lau chùi rất cẩn thận. Tường nhà được sơn bằng màu xanh lơ nhạt, kết hợp với màu xanh của cái rèm cửa, trông vẫn sang trọng và đẹp mắt, mặc dù hình như đã lâu rồi nó chưa được lăn sơn lại.

Dưới sàn là cái bàn uống nước nhỏ hình vuông kiêu Nhật, ở dưới là gỗ, trên là kính, và chỉ cao tầm 20 phân. Xung quanh trải 6 tấm đệm ngồi hình vuông, cũng màu xanh, 2 chiếc ở 2 bên, 1 chiếc ở đằng trước, và 1 chiếc ở đằng sau bàn. Ngoài ra trong phòng chỉ còn 1 chiếc tủ tường cao ngang người trên đặt cái ti vi và 2 cái loa thùng.

– Anh này, anh uống tạm nước lọc nhé. Nhà chả con gì uống cả.

Cô bé ló đầu vào. Tóc nó đã được chải gọn và búi hết lên thành 1 túm ở đằng sau.

– Không, anh uống bia cơ. Em đi mua bia đi.

– Chưa có người khách nào lại bất lịch sự như anh. Phải bảo là uống gì cũng được chứ. Anh thik uống bia về nhà anh mà uống, đây chỉ có nước lọc thôi.

Nó dẫn anh qua sảnh, đến cái sân nhỏ lúc nãy, ở đây có 1 cái cầu thang xoắn để lên tầng trên.

– Cái cầu thang xoắn này làm anh phát điên. Mới lên đến tầng 3 mà đã thấy chóng mặt rồi.

– Ôi đến em còn thấy chóng mặt nữa là – Nó cười.

Nó dẫn anh vào 1 cái phòng nhỏ. Đó là 1 căn phòng nhỏ sơn màu hồng. Đệm hồng. Chăn hồng. Cái rèm cửa màu hồng. Đến cái gối hình con lợn vứt lăn lóc phía chân giường cũng màu hồng nốt.

– Ah tí nữa anh đừng nằm cái gối đó nhé, em toàn dùng gác chân thôi.