“À… ừ, trả đồ hả Lam, để đó dùm thiếm rồi ra ngoài đợi xíu nha”

Tôi nghe câu này xong cũng giật mình, vội vàng cúi đầu dạ một tiếng rồi xoay người bước ra nhà trước, quên mất luôn mình vừa nhìn cảnh xuân nhưng không nói câu xin lỗi. Ngồi trên cái giường của 2 anh em nhà thiếm, trong đầu tôi tự động phát lại cảnh lúc nãy thấy, nó còn xẹt qua cảnh lúc sáng… Lúc sau thì thiếm đã ăn mặc chỉnh tề đi ra, trên mặt vẫn còn hơi đỏ chắc ngại tôi lắm nhưng dù sao vẫn là người từng trải nên bà rất nhanh đã bình thường trở lại.

“À cái này hôm trước mẹ con mượn thiếm, cảm ơn con mang qua giúp nha!”

Tôi khá tò mò trong cái bọc đen đó là cái gì, nhưng mà không khí đang khá là khó xử, tôi chỉ muốn chuồn lẹ thôi, trả lời qua loa một chút rồi đứng lên xin phép về. Mang đôi dép vào định cất bước đi về nhà thì thiếm gọi tôi lại…

“Lam, chuyện nãy… chuyện nãy thấy thì quên đi nhé, đừng kể với ai nữa!?”

Gật đầu lia lịa xác nhận cho tôi, không quên nói vài câu cho thiếm yên tâm rồi vội quả chạy về nhà. Tôi không chú ý rằng phía sau, thiếm út đang dõi theo bóng lưng tôi, khóe môi hình như đang nhếch lên, lầm bầm…

“Nhìn đến chảy cả nước miếng luôn à? Thật ra mình cũng còn ngon đấy chứ”

Tôi đâu biết rằng tương lai tôi sẽ có những khung cảnh ngoài sức tưởng tượng của bản thân mình…

Thứ 2. Hôm nay là ngày chính thức nhập học, à không, nói đúng hơn là chính thức chạy đua với điểm số, những bài học khó nhằn, cùng mớ kiến thức hỗn loạn trên bàn kia. Nghĩ thôi mà tôi chỉ biết cười khổ.

Vẫn là con chiến mã hai bánh với động cơ chạy bằng cơm của mình, cộc cạch đạp xe tới trường, cũng không có gì nổi bật lắm vì đã quá quen với cảnh này rồi, hôm nay tuần đầu tiên nên cũng chưa thấy tụi sao đỏ lượn lờ nơi cổng trường để rình bắt mấy đứa không đồng phục hoặc không mang theo bảng tên, à giải thích chút về cái vụ bảng tên này, học sinh lên lớp 10 trường tôi khi vào học được 1 tuần sẽ bắt đầu làm bảng tên, bảng tên này sẽ đi hết cấp 3 luôn nên không phải làm lại, có chăng là bị mất hoặc vứt đâu đó thì gặp cô bí thư đoàn trường viết đơn xin cấp lại mà thôi. Lan man quá, hôm nay trời xanh, mây trắng, gió nhè nhẹ, nhưng mà trái ngược với đó là thời tiết nóng vờ lờ. Vẫn như cũ, sáng thứ 2 sẽ là tiết sinh hoạt dưới cờ thường niên vào tiết 1. Không có gì nổi bật, ngồi không chán quá tôi bắt đầu lia mắt xung quanh, khá ngạc nhiên là trường toàn nam thanh nữ tú, ai ai cũng đẹp ngời ngợi cả, quay mắt về phía sau thì đụng một ánh mắt đối diện với mắt tôi, chiếc mũi nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi nhỏ phớt một lớp son hồng mỏng, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu đó làm tôi đứng hình mất 2s. Vội vàng quay mặt lên thầm kêu trong lòng…

“Con nhỏ này nhìn quen vậy ta? A! Đúng mẹ rồi! Con nhỏ ngồi kế bên mình đây mà, con nhỏ bị cận. Nhưng có thấy nó đeo kính bao giờ đâu nhỉ?”

Tính tò mò trỗi dậy, tôi quay mặt về phía sau nhìn lần nữa để xác nhận nhỏ có đeo kính rồi bỏ ra hay không… Săm soi một hồi với một nỗi nghi hoặc, tôi phán…

“Đeo kính áp tròng! Bà mẹ hèn gì thấy mắt long lanh gớm, nhìn như vì tinh tú vậy, nhưng mà cũng đẹp…”

45 phút trôi qua, theo sau đó là học sinh lũ lượt kéo nhau về lớp để tiếp tục học tiết 2, tôi cũng vậy, sau khi dọn dẹp ghế, chủ yếu là chồng nó lại để lũ kia đem vào kho thì tôi cũng có mặt ở lớp. Bàn đầu, thoáng mát dễ chịu, nhìn rõ bảng, không cần nhìn mặt ai mà sống, cuộc sống như thế thì còn gì bằng. Bỗng…

“Ê tránh ra cho người ta đi vào!”

Con dở người nào nói chuyện khó nghe thế nhỉ? Ngước mắt nhìn lên thì là con nhỏ kính áp tròng, bạn cùng bàn với tôi đây mà. Mà ủa, nhỏ ngồi ghế ngoài mà ta, sao kêu mình tránh ra? Nhìn lại thì hóa ra tôi bị lú, đứng như trời trồng chỗ ngồi của nhỏ, nhìn nhìn nhỏ từ trên xuống dưới một lượt sau đó nhìn ghế phía trong một cái tôi nói.

“Bà có muốn ngồi phía trong không?”

Con nhỏ kính áp tròng dường như không hiểu ý của tôi, nhỏ hơi khó chịu hỏi lại…

“Tại sao tôi phải ngồi phía trong? Bên ngoài thoải mái, đi ra đi vào dễ dàng như thế này thì sao lại ngồi bên kia?!”

Tôi nhìn nhỏ, thật ra nhỏ cũng xinh xắn đấy chứ, thân hình chắc 1m5 là cùng nhưng mà nhìn có cảm giác muốn nâng niu bảo vệ. Tôi kiên nhẫn giải thích.

“Tôi thấy bà cũng xinh xắn, lớp cũng có nhiều con trai, ngồi ở ngoài lỡ tụi nó có ý xấu đụng chạm bà thì ráng chịu nhá!”

Những lời nói này không hay ho lắm, tụi con trai lớp mà nghe được chắc tôi tàn đời ngày đầu đi học, vì vậy phải ghé sát vào tai nhỏ mà nói nhỏ, gần trong gang tấc như thế này tôi còn ngửi được mùi hương thoang thoảng đặc trưng của mỗi đứa con gái trên người con nhỏ bị cận này, tránh làm hoang mang dư luận nên tôi nhanh chóng lùi về, giữ khoảng cách dù trong lòng có chút mất mát khó hiểu. Còn con nhỏ thì giật mình vì đột nhiên tôi sát nhỏ quá, thân hình nhỏ bé ấy hơi run lên, gương mặt bầu bĩnh kia cũng đã phơn phớt hồng, không biết là do ngại hay tức giận. Lát sau nhỏ mới lý nhỉ bảo tôi đổi chỗ, rồi sau đó không nói với tôi tiếng nào nữa, tôi còn dự định hỏi tên của nhỏ nữa vì nhỏ lớp 11 học khác lớp với tôi. Mà thôi cũng lười quản.

Ngày đầu đi học thì vẫn học bài mới, chúng tôi lớp 12 rồi, dù sao cũng học ở đây 2 năm nên mặt thầy cô phải nói quen gần hết, nên không như mấy phòng lớp 10 bên kia đang hào hứng giới thiệu, giao lưu với thầy cô mới. Sau tiết 2 thì ra chơi, giải lao 20 phút, phía sau có căn tin nhưng hôm nay tôi lười đi.

“Ông cho tôi ra ngoài được không?”

Ủa? Giọng ai nghe êm tai ngọt ngào vậy ta, ngẩng đầu lên thì thánh thần thiên địa ơi! Con nhỏ bị cận! Ủa nãy nghe giọng chua ngoa, đanh đá lắm mà ta? Nghĩ thì trong đầu nghĩ vậy chứ tôi cũng không nói gì mà đứng lên nhường đường cho nhỏ đi ra ngoài, trông theo một xíu thì có 2 đứa con gái đang đứng trước cửa đợi nhỏ nữa, 3 cặp mông ngúng nguẩy đi làm mắt tôi có hơi hoa lên, tự khinh bỉ mình từ khi nào mà định lực kém thế. Nghĩ đến đây tôi lại nhớ đến hình cảnh của chị dâu thứ 2 kia và người thiếm út.

Mơ màng thì có cái gì đó rớt trước mặt tôi một cái bịch, là một bịch bánh nabati vị truyền thống, khó hiểu nhìn lên thì con nhỏ cận đứng trước mặt tôi.

“Cái này là tôi mua cho ông để cảm ơn chuyện lúc nãy, tôi tên An, còn ông tên gì?”

Ồ hóa ra tên An, tên như người! Tôi cũng lịch sự mỉm cười đáp lại…

“Tôi tên Lam, mà việc tôi nghĩ lúc nãy cũng không có gì to tát đâu bà không nên để ý làm gì!”

Tôi chẳng nghe hồi đáp lại từ An, lúc lâu sau mới nghe cái giọng êm tai đó lí nhí.

“Thế ông không phải giống với bọn con trai kia đúng không, lúc nãy…”

Nói tới đây An ngập ngừng, nhưng với đầu óc linh mẫn của tôi thì cũng đã tiên đoán được nội dung phía sau rồi. Tí nữa thì sặc nước miếng, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán tôi. Thánh thần thiên địa ơi! Ngó xuống mà coi, con giúp người ta mà bây giờ bị nghĩ là biến thái. Cười khan hai tiếng tôi lắp bắp trả lời…

“Bà nghĩ đi đâu vậy, tôi dĩ nhiên không giống rồi. Nói không ngoa chứ tôi còn trắng tin như tờ giấy nhé!”

Mặc dù tự nhận mình da mặt cũng thuộc hàng thượng đẳng nhưng khi nói xong câu này tôi cũng không tránh khỏi mà mặt nóng lên. Sau câu đó thì tôi chả dám nhìn thẳng mặt nhỏ nữa, liếc liếc qua nhìn thấy nhỏ đang nhìn tôi bằng đôi mắt như bầu trời sao ấy. Rồi nhỏ im lặng mà đi vào chỗ, tôi cũng biết thân biết phận mà câm như hến nhường đường. Thầm mắng trong lòng lần này chơi ngu rồi. Cứ vậy mỗi người mỗi suy nghĩ, mang tiếng ngồi chung mà chả ai nói với ai câu nào, tôi vào nhỏ dường như đều thầm hiểu một vách ngăn gì đó cản trở cả 2.11h30, tan trường.