Nó nói 1 2 câu rồi lại chạy biến xuống, để anh ở lại 1 mình “Anh cứ ngồi đây 1 tí, em xuống rồi lên bây giờ”.

Căn phòng nhỏ chỉ có 1 cái giường, 1 cái bàn học, và 1 cái quạt cây. Hết. Chẳng có gì nữa.

Cái giường mét 2 kê đối diện cửa sổ. Cửa sổ để mở và hướng ra 1 ngôi nhà khác, gió thổi vào mát rượi. Cái rèm cửa sáng màu không hề làm phòng tối thêm. “Kiểu này buổi sáng sẽ chói mắt lắm đây” – Anh thầm nghĩ.

Bàn học kê hướng vào tường, trên đó có dán rất nhiều bức ảnh. 1 vài bức chụp cùng với lớp cấp 2 hay cấp 3 gì đó, thấy tất cả cùng mặc áo trắng quần đồng phục. 1 bức anh thấy khá ấn tượng, chụp 1 cô bé 5 tuổi, mặc cái áo bơi nhỏ xíu màu đỏ, có vẽ rất nhiều con cá đang bơi màu xanh. Cô bé con có gương mặt tròn và đôi mắt híp, tóc cắt ngắn, để mái ngố, 1 tay chống nạnh, 1 tay cầm quả bóng hơi rất to, cười rất chi là tự tin. Nụ cười híp cả mắt quen thuộc, lộ ra 2 cái răng cửa bị sún… Và còn 1 bức trần truồng chả mặc gì (hehe) nằm trên giường và tập lẫy.

Ai sẽ nói đây là căn phòng của 1 cô bé sắp tự tử vì chán đời?

Anh nhìn xuống cái bàn gỗ ép màu ghi, nơi 1 đống sách vở bút thước chất đống trên đó.

Lúc đó thì cô bé cũng vừa lên, 1 tay cầm 1 đĩa hoa quả, tay kia cầm lon bia. Cô khẽ ủn ủn đống sách vở sang 1 bên, đặt cái đĩa xuống, rồi đưa lon bia cho anh.

– Úi chà ngoan ghê nhở. Đi mua cả bia. – Anh cười hề hề.

– Thì điều 4 khoản 3… Bảo gì nghe nấy… hehe…

“Cô bé đã khác nhiều so với lần đầu tiên gặp nhau”

Anh ngồi xuống giường và thầm vui thik vì cái ý nghĩ ấy.

– Em sống gọn gàng ngăn nắp quá đấy…

Anh mở lon và tu 1 hơi dài hết nửa cái lon bia. Có vẻ anh đang khát.

– Vâng, mặc dù em biết thừa câu đó có ý mỉa mai, nhưng em cảm ơn anh…

– Em ngày càng ngoan ngoãn 1 cách đáng ngỡ ngàng đấy… – Anh cười rất to.

Cô bé im lặng đóng cửa phòng, đóng cả cửa sổ, buông rèm và trèo lên giường…

Cô bé im lặng đóng cửa phòng, đóng cả cửa sổ, buông rèm và trèo lên giường…

Cô bắt đầu sờ soạng xung quanh, cô chạm phải 1 cái gì đó tròn tròn, dài dài, và rất cứng.

Cô vội dùng tay chộp lấy nó…

– Này em làm gì thế, anh không đùa đâu nhé… – Đăng Khôi lúng túng…

– Ối ối đừng mà…

Cô bé chẳng thèm để ý đến lời của Đăng Khôi, cứ bóp liên tục nhiều cái…

Những dòng nước bắn phụt ra, làm vương vãi khắp giường.

– Trời ơi, ướt hết rồi, đã bảo không được nghịch súng nước mà, em mau cất nó đi…

– Hahaha, vui quá vui quá…

Cô bé vừa nói vừa cười, trên tay còn cầm 1 khẩu súng nước mà em trai cô vừa mới mua hôm qua.(Đừng có nghĩ bậy nha!!!)

2 người ngồi cạnh nhau dựa lưng vào tường.

– Tại sao em lại chọn cái chết… Thật sự anh đã suy nghĩ mãi mà không thể nào hiểu nổi…

Cô bé quay sang nhìn anh:

– Thế theo anh sống và chết khác nhau ở chỗ nào?

Anh im lặng ngẫm nghĩ 1 lúc:

– Anh chẳng thấy nó giống nhau ở chỗ nào cả… Em nói xem…

– Nếu bây h em chết, hoặc nếu 50 năm nữa em chết… Thì lịch sử thế giới cũng chẳng viết lại được đâu, anh nhỉ… Rồi 100 năm nữa, 200 năm nữa… khi nhắc đến em… cũng chẳng còn ai nhớ đó là ai… Rồi 500 năm sau… 1000 năm sau… Vậy em sống và chết thì có gì khác nhau hả anh?

Anh im lặng và suy nghĩ về những điều nó nói. Thật sự anh cũng chưa nghĩ ra phải cãi nhau với cái lý này như nào.

– Vậy anh nói xem… Sống và chết thì có nghĩa lý gì…

– Em ngốc thế… Sống là để vui thú… Để hưởng thụ… Để cống hiến… Sống là để được hạnh phúc… – Cuối cùng anh cũng nghĩ ra được gì đó.

– Em chỉ cần hưởng thụ 1 chút thôi anh ạ… 1 phần nhỏ thôi… Chứ nếu sống thật lâu chăng nữa thì em cũng chẳng đủ sức mà hưởng hết được… Vì vậy em sẽ dừng nó lại ở đây thôi… Cái cuộc sống của em… Em sẽ chết lúc em đẹp nhất… Tấm ảnh thờ của em sẽ là hình của 1 cô gái trẻ, chứ không phải 1 bà già tóc bạc trắng da nhăn nheo…

– Xã hội nuôi em lớn ngần đó năm… Để 1 buổi sáng tỉnh dậy em chán đời và tự giết mình… Em như vậy là vô trách nhiệm lắm… Biết không hả – Anh quay sang cô, nghiêm mặt, nói bằng 1 giọng gay gắt.

– Ít nhất thì em cũng để lại tất cả cơ thể của em… Họ có thể dùng nó để cứu sống 1 người có ích hơn em… Còn em… Em là 1 con bé ngu dốt, chẳng thích học, chẳng thik lao động, cũng chẳng say mê thứ gì cả. Em tóm lại chỉ là 1 cục thịt thừa của cái xã hội này. Nếu em có sống lâu hơn nữa cũng chẳng thể cống hiến thứ gì đó to lớn. Mà nếu em chết già, thậm chí họ còn chả dùng được cái cơ thể nhăn nheo của em…

– Phải sống, phải sống – Anh dường như không còn chịu đựng nổi cái lý hết sức vô lý của cô bé, anh nắm lấy 2 vai của cô bé và lắc lắc – Rồi em sẽ lấy được 1 người chồng tốt, đẻ ra 3 đứa con… Rồi em sẽ hạnh phúc… Hiểu chưa hả… Em toàn nghĩ những cái quái quỷ…

– Em chán mỗi sáng tỉnh dậy nghĩ hôm nay lại phải chiến đấu… Em chán mỗi lần phải khóc hết nước mắt… Em chán phải buồn, phải cô đơn, phải đau khổ… Em chán cái con người yếu đuối và luôn sợ hãi của em… Em chán em vô tích sự… Loại người như em sẽ chẳng giúp ích được gì cho đời cả anh ạ… Loại người chẳng đáng sống… Em chết là đáng lắm, anh ạ…

Cô bé nói với vẻ mặt vô cảm. Giọng nó run rẩy như đang khóc, nhưng nó không hề khóc… không có 1 giọt nước mắt nào cả…

Anh lấy 2 bàn tay ôm trán. Anh đang cố lấy lại bình tĩnh.

– Em thường nghĩ mỗi lúc đi ngủ… Giá như em cứ ngủ mãi thế… Cứ ngủ như thế và không tỉnh lại nữa… Thế nhưng buổi sáng hôm sau em lại tỉnh dậy, trông cái mặt mình trong gương già thêm 1 ít… và lại bước vào 1 cuộc chiến mới…

– 20 Tuổi mà em toàn suy nghĩ những điều tối tăm thế… Sao em không nghĩ đến những lúc hạnh phúc… Sao em không nghĩ đến những lúc vui vẻ cười nói… Chẳng lẽ em không có những giây phút như thế?

– Có chứ anh… – Cô bé cười, nụ cười thật buồn – … Vui vẻ hạnh phúc cũng nhiều… nhưng làm sao có thể so sánh với đau khổ… Giống như mặt trăng và mặt trời anh ạ… Đều khổng lồ so với mình… Nhưng kích thước của chúng khác nhau hàng tỉ lần…

Nó cắn môi và nhìn ra phía cửa sổ tràn ánh nắng.

– Những lần đau khổ tưởng chừng như không chịu đựng nổi… Vậy mà bằng 1 cách nào đó, em vẫn có thể chịu đựng nổi… Những lần tưởng chừng như đã khóc hết nước mắt, tưởng chừng như không còn nước mắt để mà khóc nữa… Thế mà bằng 1 cách nào đó, nước mắt em lại chảy… Em quá yếu đuối, và đó là lý do vì sao em chết… Vì em đáng chết, anh ạ.

Cô bé cầm lấy lon bia anh đặt bên cạnh, ở giữa 2 người, uống 1 hơi hết sạch. Trong đó cũng không còn nhiều bia lắm. Cô giữ lấy và xoay xoay nó trong tay.

Những lời của cô bé làm anh cảm thấy trong lòng rất bức xúc, tâm trí rối loạn hết cả, chẳng biết phải nói thế nào cho gãy gọn…

– 1 Câu của 1 người anh em coi như anh trai, chắc anh ấy đọc được ở đâu đó, em thấy rất đúng.

“Cuộc đời cơ bản là buồn, còn sau đó là cái chết”

Giọng anh nhỏ lại, không còn gay gắt nữa:

– Nhưng còn những người thân của em? Còn bạn bè? Còn bố mẹ… Sao em ích kỷ thế… Chỉ nghĩ cho mình thôi ah… Uh, em chết… Chết đi là hết, chẳng suy nghĩ gì nữa… Nhưng còn mọi người… Rồi em chết họ sẽ ra sao…

Cô bé khẽ nghiêng cái đầu về đằng sau dựa vào tường, ngước mắt lên ngắm nhìn những ngôi sao bằng nhựa dạ quang được dính trên trần nhà…

– Em đã nghĩ cả rồi anh ạ…

Ông bà em đã già rồi và ở dưới quê. Họ cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa mà buồn…

Em trai em, nhỏ hơn em 2 tuổi, là thằng vô cảm nhất thế giới, và nó cũng sẽ chẳng buồn được lâu…

Bạn bè em cũng rất tốt, rất yêu quý em… nhưng, anh ạ, ai cũng có cuộc sống riêng, những công việc riêng, và 1 người dành cho họ để mà quan tâm chăm sóc lo lắng… Rồi những thứ đó sẽ cuốn họ đi, và họ sẽ không buồn vì em mãi…

Nhiều khi em tự hỏi liệu họ sẽ nhớ đến em trong bao lâu…

Em lên đó rồi, người làm em cảm thấy có lỗi nhất là mẹ…

Bà ấy sẽ là người buồn nhất khi em chết…

Bà ấy thương em nhất, và em cũng rất thương bà ấy…

Nhưng em với mẹ em tính chả hợp nhau 1 chút nào cả anh ạ…

2 người cùng rất nóng tính… Cứ nói chuyện tử tế 2 câu là lại cãi nhau…

Quan điểm 2 người khác nhau quá…

Thế nên em có chuyện gì thì bà ấy luôn là người biết sau cùng…

Bà ấy là người cuồng tín kinh khủng… rất thích mấy cái trò mê tín, cúng bái, xem bói, mà em thì ghét…

Anh biết không, mấy hôm em thi đại học bà ấy bỏ cả làm ở nhà để ngồi khấn vái, cúng sao, giải hạn…

Anh đã thấy người mẹ nào như thế chưa?

Trước khi em đi thi bà ấy còn bắt em đội 1 mâm hoa quả lên đầu, rồi trùm cái khăn lụa màu đỏ to tướng lên, để 1 bà làm phép…

Bà ta bắt em nghĩ đến 1 ông thần thánh nào đó em quên mất tên rồi và thành tâm cầu xin…

Nhưng em chẳng nghĩ gì cả, chỉ khóc ở trong đó vì cảm thấy tủi thân và uất ức…

Trở về từ chỗ đó, em chỉ làm theo ý mình, thik làm cái gì thì em làm, không thik cái gì thì không làm, chẳng ai bảo được…

Mà tính mẹ em cũng lạ lắm anh ạ…

Cái gì cũng làm phức tạp nó lên…

Có khi làm đổ bát nước mắm ra nhà, bà ấy cũng buồn mất mấy ngày…

Em rửa mặt trước đánh răng sau thôi cũng thành chủ để cho 2 mẹ con tranh cãi suốt mấy năm…

Bà ấy bảo chả ai lại đánh răng rửa mặt cái kiểu ngược đời như thế… Cứ lần nào thấy là bà ấy lại mắng…

Tính em thì bướng anh ạ.

Càng mắng em càng làm…

Chính em cũng không thể đếm nổi số lần em đã làm mẹ em phải khóc nữa…

Bố em thì đi công tác luôn, vài tuần mới về 1 lần. Ông ấy là 1 người tốt tính, ít nói, hiền lành và cam chịu.

Ông ấy cũng rất thương em, nhưng em gần như chẳng có chút tình cảm gì với ông ấy cả.

Em biết ông ấy có cả nhân tình nhân ngãi ở ngoài, thậm chí có thể còn cả con rơi con vãi mà em không biết.

Ông ấy còn nhiều việc phải lo hơn là nghĩ về cái chết của em, anh ạ…

Trước bố mẹ em cũng yêu nhau lắm… cũng vì yêu nhau mà lấy nhau…

Trong thư của họ cũng thề thốt yêu đương trọn đời trọn kiếp…

Vậy mà tất cả lại thành thế này…

Không thể hiểu nổi cái gì gọi là tình yêu nữa…

Người ta bảo đó là thứ tình cảm đẹp nhất, thiêng liêng nhất…

Nhưng liệu có tồn tại thứ tình yêu mãnh liệt và vĩnh cửu như trong thơ văn người ta vẫn thường nói không hả anh?

Người con trai mà em từng yêu…

Người đã làm em tưởng như không còn nước mắt để khóc vì anh ấy nữa…

Người em đã yêu bằng cả trái tim của em… và khi anh ấy đi, để lại trong đó 1 khoảng trống rất lớn mà em chưa biết phải lấy cái gì để bù đắp vào khoảng trống ấy…

Người đã khiến cho cái con người trong em không biết bao nhiêu lần phải gào thét trong nước mắt “Em xin anh… Em xin anh… Đừng làm đau đớn trái tim em thêm nữa…”

Đương nhiên là anh ấy đâu có nghe thấy… và mọi chuyện lại tiếp diễn…

Những câu yêu thương giả dối nơi đầu môi…

Những lời hứa nói ra chẳng phải để thực hiện…

Em thật sự không biết làm cách nào vừa yêu 1 người mà không để người đó làm mình bị tổn thương, anh ạ…

Em đã tha thứ cho anh ấy… tha thứ cho anh ấy hết lần này đến lần khác…

Nhưng em sẽ không cho anh ấy biết… em sẽ không nói cho anh ấy biết, anh ạ… là em đã tha thứ cho anh ấy rồi…