Buổi ăn tối trôi qua nhanh chóng. Toàn đã phụ Thuận dọn dẹp xong nhưng chưa muốn về, mà ngồi lại hoài thì cũng kỳ. Chàng đề nghị:

– Ngày mai chủ nhật, tội gì đi ngủ sớm. Hay là anh với em đi nghe nhạc chơi.

Thuận cũng chẳng muốn rời Toàn. Nhưng khi nghe nói đi phòng trà nghe nhạc thì nàng phản đối liền:

– Em không thích đến mấy chỗ đó. Vừa ồn ào vừa ngộp thở vì khói thuốc. Thà tụi mình đi xem phim còn hay hơn không.

Nghe đến di xem phim, mắt Toàn sáng lên. Trong bóng tối của rạp hát, chàng rất dễ dàng ôm nàng mà không bị phản đối. Nhưng đó là chuyện trước kia, còn hôm nay thì tình hình đã khả quan hơn. Toàn biết mình có thể đi xa hơn bước nữa. Chàng thấy chẳng tội vạ gì mà vào rạp hát, vừa mất thì giờ vừa chẳng đi đến đâu cho mắc công… “tức dái.” Chàng khôn ngoan đề nghị:

– Hay là để anh chạy đi mướn cuốn phim về nhà coi khỏe hơn không.

Thuận cũng chỉ mong có bao nhiêu đó. Nàng hối Toàn đi nhanh, rồi nàng. Lật đật vào phòng, lấy khăn đi tắm.

Toàn vừa lái xe, đầu óc vừa suy nghĩ kịch liệt. Toàn muốn mướn một cuốn phim vui tạo cho Thuận một cảm giác thật thoải mái, vui vẻ rồi chàng sẽ thừa cơ mà tới luôn. Nhưng chàng lại xua đuổi ý định đó. Phim vui thường thường là sáng quá, không thuận tiện cho ý đồ của Toàn.

Chàng lại nghĩ đến phim buồn. Phim buồn thì thường thường là tối. Mà bóng tối thường đồng lõa với tội ác. Được lắm. Nhưng rồi Toàn lại nghĩ. Phim buỏn thường dễ làm cho đàn bà con gái rơi nước mắt. Mà con gái đang buồn, đang khóc tự nhiên mình lại thọt cái tay vô bóp vú, bóp lồn thì coi nó thô bỉ quá.

Sau một hồi suy nghĩ, Toàn reo lên mừng rỡ:

– À Phải rồi… Phim ma.

Chàng quơ ngay một cuốn Dracula, loại phim ma cà rồng, chuyên hút máu đàn bà con gái…

Toàn tắt hết đèn đuốc trong nhà trước khi trở lại ngồi bên cạnh Thuận trong chiếc sofa cũ kỹ. Trên màn ảnh tivi, phim đã bắt đầu.

Loại phim kinh dị của Mỹ đã đạt đến trình độ siêu đẳng. Từ cách thu hình, cho đến âm thanh cộng với tài nghệ của diễn viên làm cho người xem có cảm tưởng như mình đang sống với câu chuyện ghê rợn. Đến một đoạn bất ngờ nhất, con quỷ Dracula xuất hiện, nước da xanh mét nhe hàm răng bê bết máu xông thẳng tới cô gái. Thuận thét lên một tiếng, nhào đến ôm Toàn chặt cứng. Toàn làm bộ tĩnh, trấn an Thuận, dù trong bụng cũng hồi hộp:

– Phim ảnh mà. Có gì đâu mà em sợ.

Thuận vẫn còn run. Nàng nói hổn hển:

– Trời ơi? Ghê quá. Nó làm em muốn đứng tim.

Vừa nói Thuận vừa nắm tay Toàn đưa lên chỗ “trái tim” của nàng.

Không bỏ lỡ cơ hội. Toàn vòng một tay qua cố Thuận, tay kia vẫn để yên trên bộ ngực căng tròn của Thuận mà viết nhè nhẹ.

Thuận làm như dang say mê theo dõi chuyện phim, nhưng thực sự người nàng đang rạo rực trong từng thớ Toàn xoa nắn hết vú bên này tới vú bên kia. Cho tới lúc Thuận chịu không nổi nữa, nàng xoay người úp mặt vào ngực Toàn, phản đối một cách rất dễ mến:

– Nhẹ nhẹ, coi chừng đau em.

Nghe Thuận nói, Toàn biết ngay là đã có thể ăn được trái cấm hôm nay rồi. Chàng nắm hai đầu dây chiếc áo ngủ của Thuận mà kéo xuống. Hai gút thòng lọng dược xổ ra. Chiếc áo ngủ của Thuận tuột xuống khoe bộ ngực trần trắng ngần như bông bưởi.

Toàn chồm tới, đè ngửa Thuận xuống mà hôn lấy hôn để khắp mặt mày và vú nàng. Đồng thời, một tay Toàn duỗi thẳng xuống, vuốt ve từ đầu gối Thuận trở ngược lên háng nàng.

Thuận cảm thấy người nàng vừa đê mê vừa hồi hộp. Nàng yêu Toàn từ lâu. Lẽ dĩ nhiên nàng chẳng tiếc gì với người yêu. Nhưng Thuận là con nhà nề nếp. Từ nhỏ nàng đã được giáo dục theo khuôn khổ đạo lý á đông.

Thuận vẫn mơ ước một ngày mặc áo cưới bước lên xe hoa về nhà chồng mà vẫn vẹn tiết trinh. Có như vậy thì đêm động phòng mới có ý nghĩa. Nàng muốn bảo Toàn dừng lại, nhưng sự thèm khát đòi hỏi của cơ thể đã khiến lý trí Thuận lu mờ. Từng tế bào trong người Thuận như muốn nổ tung ra trong cơn sốt… “nứng lồn.” Nàng kêu thì thào bên tai Toàn:

– Uzm… Uzm… Toàn ơi.

Toàn biết Thuận là gái mới lớn. Lần đầu tiên được bàn tay đàn ông ôm ấp, rờ rẫm, thì làm sao nàng không sợ sệt, nên chàng vừa dùng hai bàn tay kích thích Thuận, vừa nói để nàng yên tâm:

– Anh sẽ nói với ba má cưới em về làm vợ. Suốt đời mình sẽ hạnh phúc bên nhau.

Thuận chỉ chờ Toàn nói câu đó từ bấy lâu nay. Chút mặc cảm tội lỗi của người con gái tan biến ngay. Trước sau gì cũng là vợ Toàn, thì bữa nay nàng “tạm ứng trước” cho người yêu cũng đâu có gì gọi là quá đáng đâu.

Thuận ưỡn người, nhỏng đít để Toàn kéo nốt chiếc quần lót đã ướt nhẹp tự khi nào ra khỏi người nàng. Toàn cố gắng nhớ lại hết những chiêu thức mà chàng đã đọc qua sách vỡ. Những kinh nghiệm trong các cuốn phim sex đều được Toàn đem ra áp dụng. Những nơi kích thích nhất trong cơ thể Thuận đều được Toàn chiếu cố một cách thật là tỉ mỉ.

Vành tai Thuận dược Toàn dùng lưỡi mà liếm vòng vòng khiến Thuận co rúm người lại. Nàng thở hổn hển bảo Toàn:

– Thôi đi anh. Em chịu không nổi nữa đâu.

Toàn làm như không nghe. Chàng liếm vòng qua mép tai bên kia một hồi, rồi lần lần liếm xuống tới cổ, tới đồi ngực trắng phau của nàng. Trong khi bàn tay chàng vẫn không ngưng. Bò khắp nơi dưới hạ bộ của Thuận.

Cô nàng càng lúc càng thấy tê dại khắp nơi. Năm ngón tay Toàn như những cái chân con rít, chạy đến đâu thì người nàng tê điếng theo tới đó. Toàn thân Thuận như một khối thuốc nổ, có thể nổ tan thành từng mảnh vụn bất cứ lúc nào.

Nàng vật vã, rên xiết không ngừng. Thuận từ từ dang hai chân nàng rộng ra, một giọt nước nhờn trắng đục như sữa tức thì từ trong tử cung nàng nhiễu ra chảy dài xuống chiếc ghế dưới mông dít nàng thành từng đốm lấm tấm.

Thấy Thuận đã mê man, lả người sau những “kỹ thuật vòng ngoài”Toàn bế xốc nàng trên đôi tay, đi thẳng vào phòng.

Toàn đặt nàng nằm nửa trên nửa dưới trên chiếc giường nệm êm ái. Chàng quỳ dưới đất, kéo hai chân Thuận gát qua hai vai mình rồi từ từ le lưỡi liếm sạch những giọt khí nhễ nhại từ dưới mông đít lên tới mép lồn.

Thuận sung sướng quá. Nàng vặn mình vặn mẩy miệng muốn kêu thét lên vì sung sướng quá độ. Chiếc lưỡi Toàn vẫn thọc sâu vào trong lồn nàng mà ngoáy khiến cho sinh lực của cô gái tuôn trào ra không dứt. Nàng dưa hai tay xuống kéo da lồn ngược lên trên để cho cái hột le bóng lưỡng ló ra ngoài, cũng để cho người yêu mình tiện việc bú liếm. Toàn vừa bú vừa nói với người yêu:

– Đã quá Sướng quá… Lồn em thơm quá Thuận ơi Hột le em bóng láng đáng yêu lắm.

– Uzm… Uim… chết em rồi… Bú mạnh lên đi anh… Anh làm em nứng quá anh ơi…

Đến giờ phút này Toàn cũng dằn lòng hết nổi nữa rồi, chàng đứng dậy nhìn người yêu nói:

– Em nắm hai chân kéo ngược lên đi, Anh muốn chơi cho em sướng đây em yêu.

– Nhẹ nhẹ thôi nhe anh… Em sợ lắm.

– Có gì đâu mà em sợ… Anh làm nhẹ cho… Sướng lắm… không có đau đâu.

Thuận từ từ nghe lời chàng, nàng dơ tay xuống nắm lấy hai chân kéo ngược lên hết cỡ. Chiếc mu xinh xắn ướt nhẹp hai bên mép lồn dường như đang hồi hộp chờ đợi những giây phút thiêng liêng sắp đến. Tay Toàn cầm lấy thằng nhỏ đang cương cứng rồi từ từ dí đầu khấc vào giữa hai mép lồn, chàng nãy người tới cho đầu khấc lọt vào nằm gọn bên trong, hai tay Toàn bợ lấy mông dít của Thuận rồi từ từ nắc nhè nhẹ vô lồn nàng. Đầu con nhỏ lắc qua lắc lại, mắt thì nhắm hít, miệng rên rỉ lên từng cơn.

– Uzm… Em sướng quá anh ơi… Ui da… đã quá… Chết em rồi… Ui da… ~Em nứng quá đi anh ơi.

– Hứ… Hứ… Đã không cưng.

– Vâng… Em đã lắm anh Toàn ơi. Em ra nhiều quá rồi nè… Uzm… Uzm… chơi sâu tí nữa đi anh.

– Em sướng lắm. Uzm… Uzm…

Từ nãy giờ Toàn chỉ chơi vào dược có phân nửa thôi, vì chàng sợ nàng đau. Nhưng sau khi nghe thấy Thuận nói chơi sâu hơn nữa chàng ta yên chí lớn nghĩ chắc không sao, nên chàng dùng hết sức còn lại mà nắc mạnh vô một cái tới đâu thì tới. Một tiếng kêu phát ra từ trong lỗ lồn nàng nghe phập một cái. Thuận buông thả tay ra, hai chân nàng co quíu ôm chặt sát bên hông Toàn, miệng thì cứ la lên:

– Ui da… Thốn quá. Chết em rồi… sâu quá anh ơi ối da… Uzm… em rát quá hà.

Toàn vẫn hì hục nắc. Lia nắc lịa vào lồn nàng mà không cần nghe những gì Thuận nói nữa cả, mỗi lúc chàng nắc một nhanh hơn, và sâu hơn. Không bao lâu chàng dừng lại hẳn. Ấn con cặc vào sâu lúc cán nhấp nhấp mấy cái, những giọt khí đã bắn xịt tứ tung vào trong tử cung nàng. Toàn ngã người nằm đè lên mình Thuận, mặt kề sát gò vú nàng, vẫn còn tiếc rẻ Toàn kề môi tới nút lên đầu vú Thuận mấy cái, trong khi ở bên dưới con cặc Toàn từ từ teo nhỏ dần và sút tuột hẳn ra ngoài. Chàng ôm siết nàng rồi nói:

– Em tuyệt vời lắm Thuận ơi… Anh yêu em.

Mỹ mở cửa bước vào. Thấy hai vợ chồng Trung đang dùng cơm, nàng ngó lơ, đi thẳng về phía căn phòng của mình.

Liếc thấy thái độ của Mỹ có vẻ hơi bất thường, Hòa nói với theo:

– Mỹ thay đồ đi rồi dùng cơm với anh chị luôn.

Mỹ bước vô phòng, nàng trả lời Hòa trước khi đóng cửa:

– Cảm ơn. Em hỏng đói.

Hòa quay lại nhìn Trung thắc mắc. Nàng chẳng hiểu tại sao mấy bữa nay Mỹ có vẻ xa cách đối với nàng. Hòa đem chuyện dó ra hỏi. Trung tĩnh bơ mà trả lời:

– Anh đâu có biết. Chắc là tại nó… muốn chồng chứ gì.

Mà thật vậy, Trung hiểu em mình hơn ai hết. Chàng đã biết Mỹ yêu Toàn, nên đã nhiều lần ca ngợi Toàn trước mặt Trung. Hiểu ý Mỹ nên Trung đã lưu tâm đến Toàn nhờ vậy cho nên Toàn được lên làm chức Trưởng xưởng sản xuất như ngày hôm nay. Tất cả những gì có thể làm cho em gái chàng đều không từ chối. Còn cái chuyện buồn vui bất chợt là chuyện của nó, đâu có mắc mớ gì tới chàng. Trung quay sang bảo vợ:

– Thây kệ nó. Để ý làm gì.

Hòa vẫn chlta an tâm. Nàng trách chồng:

– Gia tài chỉ có hai anh em. Anh phải tìm hiểu xem có gì mà Mỹ hỏng được vui như vậy.

– Anh là đàn ông, làm sao hỏi nó cho tiện. Đáng lẽ em hỏi nó mới đúng. Chị dâu với em chồng để tâm sự với nhau hơn chứ.

Hòa không nói nữa… Nàng tiếp tục buổi cơm mà đầu óc cứ bị ám ảnh bởi thái độ của cô em chồng hoài. Khác với nhiều gia đình. Chị dâu, em chồng hoặc anh rể với em vợ không ưa nhau. Đằng này, hai chị em Hòa với Trung và Mỹ đã hiểu nhau từ lâu. Trước khi lấy Trung, Mỹ và hai chị em nàng đã là bạn với nhau. Và Hòa cũng không quên ơn Mỹ đã đưa hai chị em nàng vào làm việc ở xí nghiệp của Trung. Rồi từ đó mới đưa đến chuyện nàng trở thành “bà giám đốc” như ngày hôm nay.

Cũng vì lẽ đó mà Hòa không thể… “thây kệ nó” như chồng nói được. Ơn Mỹ nàng chưa trả, lẽ nào nàng lại vô ý làm Mỹ buồn. Hòa tự hứa sẽ để ý, tìm hiểu cô em chồng mà nàng vẫn yêu mến từ bấy lâu nay.

Cả buổi chiều hôm đó, Hòa không thấy Mỹ bước ra khỏi phòng. Nàng đến gõ cửa gọi Mỹ. Bất đắc dĩ Mỹ phải ra mở cửa. Hòa thấy hai mắt của Mỹ đỏ hoe, người xơ xác như đang lâm bệnh. Hòa hốt hoảng hỏi:

– Em làm sao vậy Mỹ?

Mỹ vẫn trả lời tỉnh bơ:

– Có sao đâu. Em vẫn bình thường mà.

Mỹ đừng có dấu chị. Có chuyện gì thì nói cho chị nghe, để coi chị có chia sẻ gì với em được không.

Mỹ trả lời lấp lửng:

– Em đã nói là không có gì hết. Mà nếu có gì thì cũng không ai chia sẻ với em được đâu.

Hòa vẫn chưa thỏa mãn với câu trả lời của Mỹ. Nàng đứng nấn ná định hỏi thêm thì Mỹ nói trước:

– Xin lỗi chị, trong người em không được khỏe. Xin phép chị để em được yên ổn nghỉ ngơi.

Hòa ngỡ ngàng không biết Mỹ giận hờn vì lý do gì mà có thái độ lạnh nhạt với nàng như vậy. Không biết nói gì hơn, Hòa bước ra về phòng mình. Mỹ khép cửa lại, trở vào giường nằm suy nghĩ mông lung. Nàng không giận hờn gì Hòa hết, mà trái lại còn quý mến Hòa nữa. Nhưng kể từ lúc chứng kiến tận mắt cảnh Toàn và Thuận, em gái của Hòa âu yếm nhau trong tiệm ăn mà Mỹ tình cờ bắt gặp, thì Mỹ quá buồn khổ, bực bội với cả Hòa, người chị dâu của nàng.

Từ bấy lâu nay, hai chị em Hòa, Thuận cùng với Toàn và Mỹ là bộ bốn lúc nào cũng có nhau. Từ niềm vui cho đến nỗi buồn trong cuộc sống họ đều tâm sự, chia sẻ cùng nhau. Nay thì Hòa đã yên bề gia thất, chỉ còn lại bộ ba Thuận, Toàn và Mỹ mà thôi.

Mỹ vẫn biết là Thuận dành nhiều tình cảm với Toàn. Nhưng Mỹ tự tin là Toàn sẽ nghiêng về mình. So về nhan sắc thì bên tám lạng, bên nửa cân. Nhưng về đời sống kinh tế thì dĩ nhiên Mỹ ăn đứt. Mỹ nhiều tiền lắm bạc nên tha hồ mua sắm, chưng diện. Lúc nào trông nàng cũng trẻ trung, sang trọng. Đúng với câu nói của cổ nhân: “Người đẹp nhờ lụa, lúa tốt nhờ phân.”

Mỹ càng suy nghĩ thì vấn đề càng thêm rối nùi. Nàng để ý thấy Toàn có vẻ lo lắng, quý mến cả hai người. Toàn thì lúc nào cũng ân cần, săn sóc Thuận và Mỹ như một người anh cả lo cho hai em thì chuyện Toàn dưa Thuận đi ăn vừa rồi cũng giống như những lần Toàn dưa Mỹ đi ăn vậy thôi.

Vả lại, Mỹ cũng đã nhiều lần tỏ vẻ quan tâm, lo lắng cho Toàn. Thậm chí nàng đã vận động với Trung để Toàn được thăng chức, lên lương. Lẽ nào Toàn có thể gây đau khổ cho nàng dược. Trong khi Toàn biết Mỹ lo cho chàng chỉ vì yêu chàng. Mỹ suy nghĩ một hồi rồi ngủ thiếp đi trong cơn mộng mị…

Thuận mở cửa cho Hòa vào. Nàng bảo chị:

– Chờ em một chút. Thay đồ xong em ra liền.

Hòa nhìn theo Thuận, trách em bằng giọng trìu mến:

– Mấy cô chưa chồng này điệu quá. Đi đâu một chút phải sửa soạn cả tiếng đồng hồ.

Thuận nói vọng ra:

– Thì trước khi chị đi lấy chồng, chị cũng điệu như em bây giờ vậy.

Hòa mắng yêu em:

– Thôi… Lẹ lẹ lên đi cô. Đừng có lý sự nữa.

Từ ngày theo chồng đến nay, Hòa ít có dịp gần gũi Thuận. Nhưng không phải là nàng không lưu ý đến em gái. Giữa nơi xứ lạ quê người, cha mẹ họ hàng không có, chỉ có hai chị em đùm bọc lẫn nhau. Làm sao nàng không thương em cho được.

Từ mấy hôm nay, thái độ khác thường của Mỹ đã làm Hòa suy nghĩ. Nàng cũng biết là Mỹ yêu Toàn. Còn chuyện Toàn yêu ai thì Hòa cũng chẳng để ý tới. Hòa âm thầm tìm hiểu. Cho đến hôm nay, màn bí mật đã hé mở. Hòa nghĩ, phải chăng Thuận và Toàn đã có tình ý gì với nhau. Chỉ có lý do đó mới làm cho Mỹ buồn khổ và lạnh lùng với nàng. Muốn tìm hiểu câu chuyện, Hòa giả vờ gọi điện thoại rủ Thuận đi mua sắm, mong điều tra ra sự thật.

Thuận bước ra dáng điệu yêu đời. Nàng thật gọn gàng trong chiếc sơ mi trắng rộng, được bỏ vô trong chiếc quần jean bó sát người, phô trương cái nét đẹp của người thiếu nữ mơn mởn xuân thì. Hòa nhìn em, nàng phải công nhận là Thuận đẹp nét đẹp không kiêu sa, đài các nhưng trông Thuận rất quyến rũ, tươi mát như một nụ hoa nở.

Thuận có mái tóc dài đen tuyền, buông xõa như dòng suối, làm nổi bật khuôn mặt trái xoan với làn da trắng hồng khỏe mạnh. Bộ ngực to, căng cứng dưới làn vải áo mỏng manh, nhô cao để thắt lại nơi chiếc eo thon nhỏ. Chiếc mông tròn được bó chặt bởi lớp vải quần jean giày trên đôi chân dài, tạo nên một nét ngổ ngáo dễ thương đặc biệt của nàng. Toàn diện con người Thuận đẹp như một tác phẩm của tạo hóa.

Càng để ý nhận xét, Hòa càng quả quyết là Thuận đang có tình yêu. Hòa đã bước qua giai đoạn đó, nên chỉ cần nhìn ánh mắt long lanh, đa tình lúc nào cũng ươn ướt của cô em là Hòa biết ngay.

– Chị Hòa có gì mà suy nghĩ dữ quá vậy.

Tiếng Thuận đột ngột vang lên làm Hòa trở lại thực tại. Nàng trả lời em:

– Đâu có gì đâu em. Chị đang suy nghĩ xem… ở nhà có cần mua sắm cái gì hôn vậy mà.

– Vậy mà em tưởng đâu… em sắp có cháu bồng rồi đấy chứ.

Hòa đưa tay dứ dứ lên dầu Thuận, mắng yêu:

– Cái cô này lớn rồi mà cứ đùa giỡn tối ngày.

Thuận đáp lại tĩnh bơ:

– Em đâu có giỡn. Có chồng thì có con là chuyện bình thường thôi mà.

Hòa quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt của Thuận.

Nàng hỏi:

– Còn em? Tính chừng nào lấy chồng? Nói chị biết để chị mừng.

Thuận bối rối, ngập ngừng trả lời, thiếu suy nghĩ:

– Tụi em chưa có tính.

Hòa trợn mắt nhìn Thuận, vẻ ngạc nhiên:

– Như vậy là em đã có người yêu rồi phải không?

– Chưa. Mà sao chị hỏi như vậy?

Hòa quả quyết:

– Nếu chưa có người yêu sao em nói là “tụi em.”

Thuận cứng họng, nàng bẽn lẽn nói:

– Thì… hai đứa em cũng tính tiến tới. Nhưng hoàn cảnh còn nghèo quá nên định để một thời gian nữa.

Hòa chặn đầu Thuận một lần nữa:

– Sao… chị hỏng nghe Toàn nói gì với chị hết vậy.

Thuận thật thà trả lời chị:

– Ảnh cũng tính nói với chị. Nhưng em thấy cũng chưa có gì nên nói với ảnh để từ từ.

Thuận là gái mới lớn, miệng mồm tía lia nhưng khi dụng dến những vấn đề tế nhị khó khăn thì nàng mù tịt, khờ dại như một đứa con nít.

Hòa chỉ cần chặn đầu vài câu là đã biết ngay Thuận và Toàn đã yêu nhau, họ đang dự tính sẽ tiến tới hôn nhân. Chẳng biết giải quyết thế nào, Hòa đành tìm kế hoãn binh:

– Em lớn rồi. Chị không ngăn cấm em chuyện yêu đương. Nhưng hoàn cảnh hai bên đều khó khăn, em hãy nói với Toàn thong thả, cần phải có thêm một thời gian nữa để tìm hiểu cho kỹ càng.

Thuận lúc nào cũng thương yêu, nghe lời chị. Nàng đáp:

– Dạ… thì tụi em cũng tính vậy thôi chứ… chưa có gì cả.

Hòa khuyên răn em:

– Chuyện hôn nhân quan trọng đến cả đời. Em cần phải suy nghĩ cho chín chắn. Chị thấy Toàn cũng hiền lành, dễ thương đó. Nhưng phải tìm hiểu cho kỹ thêm. Nếu không có thể vì vô tình mà làm đau khổ cho người khác thì không nên.

Thuận nhìn chị, thoáng ngạc nhiên. Nàng hỏi:

– Chị nói vậy có ý gì? Ai làm đau khổ ai?

Hòa nói bóng gió:

– Không. Chị chỉ nghĩ vậy thôi. Chị chỉ sợ vì mình mà người khác phải đau khổ. Chẳng hạn như có một người nào đó yêu em, hoặc một người con gái khác yêu Toàn thì.

Thuận nhìn thẳng vào mắt chị. Nàng hỏi thẳng vào vấn đề:

– Có phải chị muốn nói đến Mỹ phải không.

Biết Thuận đã hiểu hết ý mình, Hòa thấy cũng chẳng cần nói quanh co. Nàng hỏi Thuận:

– Theo như nhận xét của chị thì Mỹ yêu Toàn từ lâu. Lẽ dĩ nhiên là Mỹ sẽ buồn lắm nếu biết em và Toàn yêu nhau. Bởi vậy, chị cũng ngại lắm. Dù sao thì Mỹ cũng vừa là bạn vừa là người ơn của mình.

Thuận hỏi lại với giọng gay gắt:

– Chẳng lẽ vì vậy mà chị muốn em phải rút lui để Mỹ đến với anh Toàn hay sao? Chị đừng quên là anh Toàn yêu em chớ không yêu Mỹ.

Hòa thật khổ tâm, chẳng biết phải xử sao để trọn vẹn đôi bề. Một bên là em chồng, một bên là em ruột nàng buồn bã nói giọng nghẹn ngào như muốn khóc:

– Chị khổ lắm em ơi! Cả tuần nay gia đình chị như cái địa ngục.

Thuận hoảng hốt:

– Sao vậy? Bộ chị với anh Trung gây gổ với nhau hay sao?

– Không. Chị với anh Trung thì không có gì cả. Nhưng thấy thái độ của Mỹ thì chị chịu không nổi.

Thuận tò mò:

– Mỹ đã làm cái gì chị? Nói em nghe với.

– Nó chẳng làm cái gì cả. Nhưng ra vô lúc nào mặt cũng hầm hầm, tỏ vẻ quạu quọ, làm như không muốn gặp mặt chị.

Thuận vẫn chưa hiểu gì cả. Nàng hỏi một cách ngu ngơ:

– Nhưng mà tại sao? Chẳng lẽ vô cớ mà Mỹ lại thay đổi như vậy…

Hòa ôn tồn giải thích:

– Như em đã biết. Bấy lâu nay Mỹ đã để ý yêu Toàn tha thiết. Nhưng Toàn vẫn tỏ vẻ vô tư như không biết, để Mỹ mỗi ngày mỗi nuôi thêm hy vọng. Bây giờ đùng một cái, Toàn và em ra mặt yêu nhau. Làm sao Mỹ không đau buồn cho được.

– Nếu Mỹ có giận là giận em, chứ có mắc mớ gì đến chị đâu.

Biết vậy rồi. Nhưng em đừng quên Mỹ là em gái cưng của anh Trung. Mỹ mà buồn thì anh Trung cũng đâu có vui. Có lẽ Mỹ ghen với em mà không làm gì được nên sinh ra cau có, gắt gỏng với chị. Riết rồi anh Trung cũng vậy luôn. Suốt cả ngày anh ấy cứ lạnh nhạt, im lặng như trong nhà có đám ma không bằng.

Thuận không trả lời. Nàng viện lý do mệt, xin phép chị về nhà nghĩ, đầu óc nàng quay cuồng với bao mối lo âu.

Leave a Reply