Cô giáo dạy Văn cũng là cô chủ nhiệm lớp 10P3 của Toàn tên là Minh Trâm, so với Toàn thì cô lớn hơn nó những 17 tuổi. Cô Trâm dạy ở trường cấp III Châu Thành đã được gần 10 năm nay và nhà cô là một căn nhà thuê mà phía cuối nhà đâu giáp với sân sau nhà Toàn, ngăn cách bằng hàng rào khoảng 5m dây kẽm gai tạo nên một góc 900. Không biết trước kia như thế nào, chứ lúc Toàn mới vào học tại lớp 10P3 thì do ở gần nhà cô Trâm nên nó thấy chỉ mỗi mình cô Trâm sống trong nhà mà thôi, ngoài ra không còn ai cả. Nghe mấy người lớn trong xóm nói chuyện, Toàn loáng thoáng cũng biết là cô Trâm đã có chồng và có một đứa con gái 7 tuổi.

Chồng cô hiện đang làm bác sĩ ở Biên Hòa, còn bé gái con cô ở với bố và học lớp 2. Chỉ vì mỗi lý do chồng cô buộc cô phải xin thuyên chuyển công tác về Biên Hòa nhưng cô thì lại không thích cho nên thành thử ra, hai vợ chồng cô sống ly thân gần 4 năm nay (lúc con cô lên 3 tuổi), người ở Biên Hòa, kẻ sống Bà Rịa cách xa 70 cây số, mạnh ai nấy sống, đường ai nấy đi và hồn ai nấy giữ, còn hơn cả người dưng nước lã. Tuy sống một mình nhưng cô Trâm sống thật thanh thản, vui vẻ, không lo toan tất bật cũng như than thở, nhiều chuyện.

Với hàng xóm, cô rất thân thiện bảo bọc còn với học trò, cô nhiệt tình giúp đỡ chỉ bảo bao điều hay lẽ phải. Vì thấy cuộc sống cô Trâm đơn chiếc nên Toàn và các bạn nam nữ cùng lớp khi rảnh rỗi đều thay phiên nhau lui tới nhà cô để phụ giúp cô việc nhà: Đứa chẻ củi, đứa xách nước, đứa đi chợ, đứa lau nhà…

Vì ở gần nhà cô nhất nên ngày nào, Toàn cũng đều đến phụ giúp cô rất nhiều việc, ngoài buổi sáng học ở trường ra, từ trưa cho đến tối, hầu như lúc nào Toàn cũng có mặt tại nhà cô Trâm. Bố mẹ Toàn cũng biết việc con mình đi giúp cô giáo là tốt nên không hề có ý kiến gì khi thấy Toàn vắng mặt thường xuyên ở nhà. Hai ông bà cũng đâu có ngờ là có ngày, Toàn lại trở thành người tình của cô giáo Trâm.

Vì trong lớp, Toàn học môn Văn chỉ ở mức trung bình nên mỗi khi Toàn đến nhà, sau khi rảnh việc, cô Trâm đều luôn lấy sách ra ôn tồn chỉ dẫn lại cho Toàn cách học Văn nhẹ nhàng nhưng nhớ nhiều và nhớ dai. Được cô Trâm cho một đặc ân như vậy, Toàn cảm ơn cô vô cùng vì nhờ vậy mà càng ngày nó càng cảm thấy tiến bộ trong việc học môn Văn và nó phấn đấu cuối năm sẽ là học sinh tiên tiến. Tuy đã khá luống tuổi nhưng cô Trâm vẫn còn trẻ trung, duyên dáng và dễ thương bởi hai cái lúm đồng tiền lộ rõ hai bên khóe môi mỗi khi cô cười.

Vóc dáng cô nhỏ con và mảnh mai nhưng không gầy guộc mà trái lại cũng rất có da có thịt. Cô Trâm có mái tóc dài đen nhánh thật óng ả, mịn màng, mềm mại và êm ái như nhung luôn phủ xõa đến giữa tấm lưng ong thon thả của cô. Từ trên xuống, hai bờ vai của cô tuy nhỏ nhắn nhưng đầy đặn, hai gò ngực nhỏ nhưng căng tròn thật quyến rũ, vòng bụng của cô săn thóp lại và hai vòng eo thon thả, tạo hình đi dáng đứng cho cô thướt tha, kiều diễm. Tiếp theo đó là cặp mông và cặp đùi của cô tuy nhỏ nhắn nhưng đầy đặn và gọn gàng, chứ không sồ sề, cặp giò và hai bàn chân cô Trâm thật khêu gợi, trắng ngần và mềm mại.

Tất cả đều liên tiếp vẽ lên những đường nét cân đối, cong vút, gợi tình gợi cảm của tuyệt tác thiên nhiên trên tấm thân một người phụ nữ đã có chồng có con nhưng đang sống cảnh cô đơn buồn tủi, thiếu vắng lẻ loi. Phải nói trong hàng ngũ cô giáo của trường cấp III Châu Thành, cô Trâm là một trong tốp 10 cô giáo xinh xắn, duyên dáng và mặn mà, khả ái, nếu có tổ chức Hội thi giáo viên thanh lịch thì có tệ lắm, cô Trâm cũng phải đứng hàng thứ ba.

Giả sử cô Trâm chưa có có gia đình, chắc chắn đàn ông con trai phải xếp thành từng hàng để mà cầu xin cô ban phát tình cảm và hiện tại trong trường cũng có một vài thầy giáo đôi khi còn phải tiếc ngẩn tiếc ngơ vì cô. Tính tình cô tuy vui nhộn, hòa đồng nhưng lại rất nghiêm nghị “một là một, hai là hai”nên không ai dám cợt nhã, sỗ sàng với cô cả.

Ngoài lớp học của Toàn, cô Trâm còn dạy ở lớp 10P4 và hai lớp 12 nữa, mỗi khi cô đứng trên bục giảng của lớp nào trong màu áo dài màu tím thướt tha thì lớp học đó lúc nào cũng rực rỡ, tươi thắm như một vườn hoa. Nhiều lúc, ngồi yên trên ghế học trò trong lớp học, nghe cô Trâm giảng bài, Toàn vẫn không thể nào ngờ được rằng một ngày gần đây, cô Vân Trâm – cô giáo chủ nhiệm xinh đẹp của nó lại ngã vào vòng tay của nó trong một đêm mưa gió bão bùng.

Vào sáng chủ nhật nọ, như mọi khi, Toàn đến nhà cô Trâm sau khi quẹo qua ngã tư Phạm Hữu Chí – Nguyễn Du thì phát hiện cô Trâm bị sốt nằm mê man nơi phòng khách, trong khi cổng và cửa chính căn nhà thì hé mở. Ngay lập tức, Toàn chạy nhanh về nhà nhờ chị Hảo lấy xe Honda đến chở cô Trâm đến bệnh viện Bà Rịa cấp cứu.

Nhờ vậy mà cô Trâm được nhanh chóng truyền nước biển để điều trị chứng bệnh sốt dạ dày ác tính khá nguy hiểm. Hai chị em Hảo và Toàn mất hết cả ngày chủ nhật, thay phiên nhau chăm sóc cô Trâm. Đến trưa, cô Trâm mới hồi tỉnh nhưng vẫn còn rất yếu. Vì bận việc nhà vả lại, bé Hiếu – con chị Hảo hay quấy khi vắng mẹ nên chị Hảo phải về và do đó, từ lúc ấy cho đến tối, Toàn phải cáng náng hết tất cả công việc chăm sóc cô Trâm: Nào là cơm nước, uống thuốc, canh chừng nước biển hết thì báo y tá, nào là thay drap giường, mua thuốc và ống tiêm cho đến cả việc phụ giúp cô Trâm vệ sinh, lau rửa, thay quần áo…

Toàn vẫn không hề trốn tránh. Toàn rất an tâm và thoải mái trong việc chăm sóc cô giáo chủ nhiệm của nó vì nó chẳng hề vụ lợi, ngay cả việc báo cho Ban Giám hiệu trường cấp III Châu Thành về thông tin cô Trâm bị bệnh, Toàn cũng đã nhờ chị Hảo làm giúp. Tối hôm chủ nhật ấy, Toàn không tài nào ngủ được nhưng nó cảm thấy rất vui là cô Trâm càng lúc càng bình phục nhanh chóng.

Sáng hôm sau, Toàn về nhà tắm rửa và thay quần áo đi học. Khi Toàn vào đến lớp thì toàn thể học sinh lớp 10P3 đều biết được thông tin cô giáo chủ nhiệm bị bệnh phải nằm điều trị tại bệnh viện. Từ ngày thứ hai trở đi, do có một số bạn nữ vào chăm sóc cô Trâm nên Toàn dầu sao cũng được nhẹ nhàng ho7nm chứ không như ngày đầu nữa. Thời gian cô Trâm nằm viện cũng không nhiều vì đến ngày thứ bảy cuối tuần, thấy cô đã khỏe hẳn nên bác sĩ điều trị cho cô xuất viện về nhà.

Sáng chủ nhật, gần như cả lớp 10P3 tập trung tại nhà cô Trâm để tổ chức liên hoan mừng cô khỏi bệnh. Chúng tưng bừng, rộn rã nấu nào là bánh mì cary, chè thưn, bánh khoai mì nướng… Đấy cũng chính là dịp để chúng tranh nhau báo công với cô Trâm (đứa này giúp cô thế này, đứa kia phụ cô như thế kia…) để cuối năm, cô Trâm may ra sẽ nâng đỡ chúng được lên lớp, được là học sinh giỏi hay học sinh tiên tiến… Buổi tiệc liên hoan đó cũng vắng một vài đứa nhưng cô Trâm nhớ rất rõ là không có Toàn, thằng học trò dễ thương, hiền lành, ít nói, hay phụ giúp cô và cũng là người có công trạng nhiều nhất trong lúc chăm sóc cô bị bệnh. Cô Trâm nhờ hai đứa trong lớp đến nhà tìm Toàn nhưng không có nó ở nhà. Do Toàn không có tính khoe khoang để vụ lợi và biết trước thế nào cô Trâm cũng đi tìm nó nên từ sáng, nó đã đạp xe phóng lên Gò Rùa phụ chị Hoàng tưới dưa.

Sau khi kết thúc tiệc liên hoan, bọn học trò đứa nào về nhà đứa đó hết cả rồi, một mình trong nhà, cô Trâm suy nghĩ rất nhiều về tính cách của Toàn. Cô không hề giận nó không đến nhà cô dự tiệc vì cô biết tính tình nó như thế nào rồi. Chợt có một ông nhân viên bưu điện đến trước cổng nhà cô, bấm còi xe báo hiệu rồi thảy vào trong sân nhà cô một lá thư.

Cô Trâm bước ra sân, nhặt thư lên thì thấy thư được gửi từ một địa chỉ rất quen thuộc với cô, đó là gia đình chồng cô ở phường Thống Nhất, Thành phố Biên Hòa. Cô Trâm mở thư ra xem xong, cô rất bình tĩnh xé lá thư ra làm nhiều mảnh bỏ vào sọt rác trước nhà rồi đi vào nhà. Cô không giận dữ nhưng lại rất đau buồn vì tình đời đen bạc. Trong thư, chồng cô hăm dọa là nếu hết năm nay, cô không xin chuyển trường về Biên Hòa thì hắn sẽ kiên quyết gửi đơn ra tòa án xin ly dị dù cho cô đồng ý hay không đi nữa. Cô mệt mỏi vào giường nằm, suy nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết…

Chiều hôm đó, ở Gò Rùa về, Toàn lò dò đến nhà cô Trâm với tâm trạng lo sợ cô thế nào cũng la nó, nhưng thấy cô Trâm vẫn bình thường, vui vẻ nên nó phần nào cũng cảm thấy an tâm. Cô Trâm hâm lại thức ăn còn dư lại của tiệc liên hoan lúc trưa rồi cùng Toàn ăn uống thật vui vẻ. Cô Trâm than phiền với Toàn là lâu rồi cô không đi xem phim nên cô đề nghị Toàn tối nay đi xem với cô vì cô vẫn còn đến hai ngày nghỉ phép.

Vì bài vở ngày mai Toàn đã học xong và trong túi cũng có rủng rỉnh tiền nên nó đồng ý ngay. Nó dắt chiếc xe đạp mini màu đỏ của cô Trâm ra khỏi cổng và sau khi cô Trâm khóa cửa, khóa cổng cẩn thận rồi, Toàn cẩn thận lái xe chở cô Trâm đến rạp hát Châu Thành. Tối đó, hai cô trò cùng xem bộ phim Ba hạt dẻ dành cho Lọ Lem – một bộ phim vui nhộn của Cộng hòa dân chủ Đức.

Hai cô trò ngồi xem phim, cười như nắc nẻ thật vui. Từ tối đó trở đi, ngẫu nhiên lại trở thành thông lệ quy ước giữa cô Trâm và Toàn, đó là vào tối thứ bảy và chủ nhật cuối tuần, hai cô trò lại đèo nhau bằng xe đạp đến rạp hát xem phim màn ảnh rộng hay các nhà quán café xem phim video. Một tối, tình cờ hai cô trò xem bộ phim Eo biển xanh của Mỹ, đây là một bộ phim cấp III của Mỹ vì nội dung phim có nhiều cảnh ân ái, quan hệ tình dục giữa hai anh em mất cha mất mẹ, sống chung với nhau từ nhỏ cho đến khi lớn lên trên hoang đảo.

Lúc đang xem, vô tình cô Trâm làm rớt chiếc bóp nhỏ cầm tay và cùng một lúc, hai cô trò đều cúi người xuống lượm nên tình cờ bàn tay của cô và bàn tay của trò chợt nắm lấy nhau. Hai cô trò đều cùng giật mình, buông tay nhau ra và nhìn nhau ngượng ngùng, bẽn lẽn. Lúc về, cả cô và trò đều im lặng, khác với những ngày trước là không ai nói với ai lời nào cả. Tối hôm đó, Toàn không thể nào ngủ được.

Vào tối đầu tiên cô Trâm nằm bệnh viện, khi giúp cô thay quần áo, gần như Toàn đã thấy hết thân thể cô rồi nhưng lúc đó, nó thấy thật bình thường và hoàn toàn không hề có cảm giác. Vậy mà chỉ một cái nắm tay tình cờ thôi mà lập tức, toàn bộ tri giác của Toàn đều bị đánh thức chỉ vì một ấn tượng đẹp nơi cô giáo chủ nhiệm xinh đẹp, dễ thương của nó và vì những hình ảnh làm tình quá khích trong bộ phim vừa xem. Toàn đang bắt đầu thực sự để ý đến cô Trâm và nó biết là nó đang muốn gì nơi cô. Thế nhưng như trước kia, với các chị của mình như chị Minh, chị Hường, chị Hảo…

Toàn không hề cảm thấy sợ nhưng sao với cô Trâm, một cô giáo khá lớn tuổi rất nghiêm nghị, chưa làm gì mà Toàn đã cảm thấy sợ rồi, huống hồ là… Toàn không sao ngờ được là ở trong nhà sau nhà nó cách đó không xa, cô Trâm vẫn trằn trọc thao thức. Đúng là thần giao cách cảm giữa hai cô trò. Cô Trâm nhớ rõ là tối đầu tiên ở bệnh viện, chính Toàn là người giúp cô thay quần áo ngoài vì nếu không làm vậy thì rất khó chịu khi phải mặc quần áo dơ cả ngày, cô Trâm không sao tránh được cái cảm giác bẽn lẽn khi Toàn nhìn thấy thân thể của cô. Cô nhận thấy Toàn là thằng học trò có cá tính nhất từ trước đến giờ của cô, khác hẳn hoàn toàn bọn học trò cùng lớp. Nó vừa ngoan vừa dễ thương vừa chịu khó lại không nịnh bợ, lợi dụng.