Sinh ra và lớn lên nơi vùng nông thôn, tôi quen với cuộc sống bình dị hằng ngày theo cha ra ruộng gieo mạ, thỉnh thoảng theo mẹ vào vườn lượm trái cây. Cứ thế ngày qua ngày tôi vui vẻ hồn nhiên như bao đứa con gái khác trong xóm. Tuy đã sang tuổi 19 – 20 nhưng lũ chúng tôi vẫn hồn nhiên như thời cởi truồng tắm mưa, cứ chiều chiều hẹn nhau ngoài gốc đa đầu ngõ chơi đủ thứ trò trẻ con khiến mấy ông bác bà dì la ó um sùm vì tội lớn mà không nên nết. Nói cũng phải thôi đứa nào cũng ra dáng thiếu nữ mà vẫn ăn mặc luộm thuộm không chút chau chuốt điểm trang, cứ lăn lê bò lết chơi đùa không khác tụi con trai. Mà cả nhóm cũng chẳng để ý vì có biết làm đẹp làm xinh là thế nào, quanh năm bên ruộng đồng có trâu bò mới thèm nhìn…

Hôm nay cuộc sống ấy bị phá đi sự yên bình khi cả xóm nhao nhao chuyện anh Tuấn con bác Năm nhà bên đi du học về. Xét vai vế thì bác Năm và cha tôi là anh em họ nên tôi và anh cũng là bà con xa. Anh không hơn tôi bao nhiêu, đi qua Úc cũng độ chục năm, nay về thăm quê nên được xem là Việt kiều. Tôi chẳng thèm quan tâm, nước ngoài nước trong thì cũng là người, không lẽ đi qua đó quay về có thêm 3 đầu 6 tay hay sao mà ai cũng mong gặp. Ngay cả lũ bạn tôi cũng nhao nhao vì tin đó…

– Ghớm cái anh ấy đi tây!! Giờ về chắc mắt xanh mũi lỏ rồi…
– Sao mày ngu thế hử?! Qua đó thì cũng là dân Việt, chỉ khác là nhiều tiền thôi… được ăn món lạ, không ăn cơm nếp như chúng mình.

Đứa nói qua đứa cãi lại cứ thế trong xóm đi đâu cũng bàn luận chuyện anh chàng Việt kiều Úc. Gia đình tôi và gia đình bác Năm thì bàn tính suốt chuyện ăn ở đi lại cho anh ấy, sợ anh không quen rồi sợ anh lạc đường… nghe hoài thấy mệt. Thêm cha tôi nữa, cứ hăm he…

– Lớn rồi nghe Út!! Long bong hoài đi… Coi mà sớm lấy chồng!!

Chồng với chả con, đang tuổi vui mà ép người ta, ngu sao mà lấy…

Thoắt cái ngày đón anh Việt kiều đã đến, cha và bác Năm đi từ sớm tinh mơ còn nhóm phụ nữ ở nhà dọn dẹp nấu ăn để chiêu đãi anh ấy. Tôi cũng phải dậy sớm lui cui phụ mẹ dưới bếp… Gần trưa thì nghe tiếng kèn xe cùng tiếng la ó reo hò vang lên từ đầu ngõ, biết anh Tuấn về đến ai cũng ống thấp ống cao tay lem luốc từ bếp chạy ra sân để ngắm Việt kiều. Tôi chẳng quan tâm, cứ thong dong rửa tay và bước thong thả theo sau.

Khác với suy nghĩ của con bé mới lớn như tôi, anh Tuấn khác hẳn như hình dáng tôi vẽ trong đầu. Dáng người cao ráo trong bộ áo thun quần lửng chân mang giày thể thao, anh bước xuống xe cùng 2 ông già, hất nhẹ mái tóc 2 mái lộ ra khuôn mặt vuông vắn đầy nam tính. Từ cái nhìn thoáng qua từ sau lưng mấy dì tôi bị hớp hồn trước anh ấy, chưa bao giờ tim tôi đập mạnh như thế. Cũng là con trai như bao thằng trong xóm nhưng từ anh Tuấn có 1 sức hút mà khiến tôi mất tự chủ, trong chốc lát tôi thành kẻ mất hồn nếu như không có tiếng réo của mẹ.

– Sao còn ngây ra đó?? Mau xuống làm cơm cho cha và mấy bác ăn…
– À… à… Dạ… Con xuống ngay – tôi xấu hổ chạy xuống bếp.

Thế là từ trưa hôm ấy tôi cứ lén nhìn anh từ xa không dám tiếp chuyện, có vài lần gặp mặt nhưng tôi chỉ ú ớ rồi cúi mặt bước đi hướng khác. Cũng từ khi có anh, tôi bắt đầu chú ý đến mình hơn. Không còn tóc tai lù xù nữa mà cột cao thành đuôi ngựa, quần áo chân tay cũng tươm tất sạch sẽ hơn. Cũng từ đó tôi không còn ra hẹn với lũ bạn mỗi chiều mà thay vào đó là ngồi bên khung cửa sổ nhìn qua sân nhà bác Năm để được thấy anh Tuấn… Cứ thế mỗi ngày cảm giác tôi giành cho anh càng lúc càng khó hiểu, muốn gặp nhưng gặp thì lại sợ…

Còn 3 ngày nữa anh Tuấn quay về bên Úc, suốt hơn nửa tháng tôi sống trong mơ mộng mà chưa 1 lần nói chuyện cùng anh… Ngày mai là giỗ ông nên mọi người tụ tập đông đúc ở nhà tôi, vừa nấu giỗ vừa để chia tay anh Tuấn nên ai ai cũng bận rộn. Tôi dĩ nhiên là cặm cụi dưới bếp không còn thời gian nghĩ đến anh hay nhìn lén anh nữa mặc dù anh cũng qua nhà cùng bác Năm. Đang làm thì mẹ bảo:

– Con Út ra chợ mua thêm 2 ký bún tươi giúp mẹ, tiện thể ghé tạm hóa mua thêm ít gia vị làm gỏi… Gỏi bồn bồn mà thiếu vị thì không ngon!!
– Dạ để con đi!! – Tôi đáp lời…
– Hay để con chở Út đi cho nhanh… sẵn tiện ra chợ cho biết!!

Tôi lạnh người khi anh Tuấn nói sẽ chở tôi, không nghĩ rằng có lúc mình được tiếp cận anh gần như thế. Dĩ nhiên không ai phản đối, anh đèo tôi ra chợ trên chiếc xe đạp cọc cạch. Ngồi sau lưng anh, tâm trí tôi càng loạn tim tôi đập càng nhanh. Anh hỏi gì tôi cũng ú ớ, thậm chí mua đồ thiếu trước quên sau may mà có ghi giấy nếu không mẹ rủa tôi chắc. Trên đường về chúng tôi chạy ngang nhóm bạn, chúng reo ó ghẹo chọc khi thấy anh chở tôi.

– Bạn em vui quá!! – Anh Tuấn nói nhỏ nhẹ…
– Dạ… Tụi nó là vậy đó… anh đừng để tâm – tôi bẽn lẽn.

Áo anh ướt đẫm mồ hôi, mùi hương từ cơ thể anh thoảng trong gió làm cho cô bé mới lớn như tôi ngượng ngùng. Không phải lần đầu tôi gần con trai nhưng anh lại khác, vì anh là người tôi mơ mộng hằng ngày người mà tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ tiếp cận sát như thế này… Đêm đó tôi không sao ngủ được vì mỗi khi nhắm mắt hình bóng anh lại hiện ra, anh mỉm cười với tôi và hai đứa vui đùa trên cánh đồng xanh mượt. Nằm trằn trọc mãi cuối cùng tôi tuột khỏi giường ra sân định đi dạo cho mát rồi quay lại cho dễ ngủ. Bước ngang rào theo thói quen tôi ngó sang nhà bác Năm hy vọng bắt gặp anh dù biết giờ này còn mấy ai thức như mình. Nhưng dường như ông trời thấu hiểu cho tôi, anh Tuấn cũng chưa ngủ đang ngồi trên ghế đá nghe nhạc bằng điện thoại của anh. Thấy tôi anh vội tắt máy, bước đến bên rào.

– Em chưa ngủ hả Út?! – Anh hỏi…
– Dạ chưa!! Trời nóng quá – tôi nói xạo – Còn anh? Không ngủ được hả?
– Ừm, anh không ngủ được… Sắp xa quê, xa bác Năm nên anh buồn!!

Nhìn ánh mặt đượm vẻ âu lo của anh tôi thấy xao xuyến, rồi anh gợi ý rủ tôi ra sau vườn nói chuyện. Ban đầu tôi e dè nhưng thấy anh như vậy cũng không nỡ, anh về quê mấy ngày cũng đâu quen biết ai, họ hàng thì chỉ có tôi ngang tuổi anh. Hai đứa rọi đèn pin ra chòi lá sau vườn nhà anh ngồi nói chuyện trời đất. Anh hỏi tôi về cuộc sống thôn quê rồi anh kể chuyện bên nước ngoài, người ta sống khác mình ra sao, rồi anh cô đơn nhớ quê thế nào. Đêm khuya dần, cơn gió lạnh ùa vào khiến tôi khẽ run và anh thấy điều đó. Anh nhóm người định kéo tôi đứng lên đi về nhưng trượt chân ngã đè lên tôi. Toàn thân anh nằm trên người tôi, môi anh áp chặt môi tôi còn tay phải anh thì đặt ngay trên ngực trái tôi. Xấu hổ tôi hất anh ngã ngửa, vùng đứng dậy.