Nó bước đi không hề quay đầu lại.

– Thế ai sẽ đưa em về lúc em say rượu nhũn ra?

– Ai sẽ cho em cùng đua xe thế?

– Em sẽ tự mua thuốc lắc để cắn chắc?

– Em sẽ tự tìm được hêrôin để hít ah?

Cô bé dừng hẳn bước và quay lại. Mặt cô nhăn lại và lấy 2 tay ôm trán.

– Khỉ thật, em còn chưa tính đến những chuyện đó…

Anh bước thật nhanh đến bên cạnh, khoác tay anh lên vai nó.

– Ít nhất thì anh cũng sành đời hơn. Anh sẽ giúp em. Từ giờ anh sẽ là BOSS của em…

10h30.

1 buổi sáng mùa xuân. Những ánh nắng len lỏi từ khung cửa sổ, tràn vào căn phòng nhỏ sơn toàn màu hồng. Nắng ùa cả lên giường, nơi có 1 cô bé đang ngủ. Nắng nhảy nhót trên đôi mắt khẽ nhắm hờ của cô bé khiến nó giật giật.

“Khỉ thật, tối qua ngủ lại quên đóng cửa sổ”

Cô bé cảm thấy ngày hôm nay sẽ là 1 ngày tốt lành đây, mặc dù trong người vẫn còn rất mệt (Đêm qua ngủ được có mấy tiếng)

Trên chiếc bàn học bằng gỗ ép, nơi chiếc điện thoại nhỏ màu bạc treo lủng lẳng đủ thứ trên đời, chiếc đèn hiệu vẫn nhấp nháy. Có lẽ có tin nhắn hay gọi nhớ gì đấy.

“Dậy chưa thế. Khi nào dậy gọi cho anh.” – SMS từ Đăng Khôi.

Nó mơ màng nghĩ lại buổi tối hôm qua lúc anh chở nó về.

– Này em lưu tên anh vào máy là cái gì thế. Đừng có mà đặt mấy tên linh tinh đấy nhé – Anh quay lại và liếc vào cái màn hình nhỏ xíu.

Nó ngồi đằng sau, vẫn đang cắm mặt bấm bấm.

– Anh thik cái tên “Chủ Silip” chứ? – Nó ghé mặt vào tai anh hỏi nhỏ.

– Trời đất, người đẹp thế này mà em đặt cho cái tên xấu thế. >'<. Đổi đi, đổi đi.

– Ơ, em chỉ hỏi anh có thik không thôi mà… Chứ trong đây em lưu tên khác rồi… Nhưng nếu anh thik cái tên đó thì em có thể sửa lại… – Nó tỉnh bơ.

– Đang lưu tên gì? – Qua gương chiếu hậu anh khẽ lườm cho nó 1 cái.

“Cái con bé này, thể nào nó cũng đặt cho mình 1 cái tên bố láo cho mà xem”

– Tên là Đăng Khôi… hihi… Tên đẹp không? – Nó cười tít cả mắt.

Xe phanh cái kíttttt.

– Sao em biết anh tên là Khôi… Khai thật mau… Tất cả những cái em nói lúc nãy không phải là trò đùa chứ?

– Ơ ơ, sao anh lại tên là Khôi… Em đặt vu vơ thế thôi mà…

– Thì bố mẹ đặt tên là Khôi thì tên là Khôi… Mà vu vơ là vu vơ thế nào… Vu vơ làm sao mà trúng được? – Anh nghiêm giọng.

– Ơ hóa ra tên là Khôi thật… haha… – Nó thấy có cái gì đó rất buồn cười.

– Cười cái gì mà cười… Có cái gì đáng cười… Sao em biết anh tên là Khôi…

– Tại cái mặt anh nó cứ Khôi Khôi thế nào í… – Mặt em vẫn tỉnh bơ.

Anh cốc vào đầu nó rất là đau.

– Này, anh đừng có mà cậy đội mũ bảo hiểm – Nó lườm – Thik bị nhổ râu không?

– Nói thật, không thì xuống… Em bị sa thải… Anh rất ghét những người không trung thực…

– Tại anh có kiểu cười răng khểnh giống anh Khôi mà. Chứ bố ai biết được anh tên là Khôi… Làm gì mà anh căng thẳng thế.

– Uh, thế cười răng khểnh có đẹp trai không?

– Có có, đẹp trai chứ…

Nó chớp mắt lia lịa và mơ màng nghĩ về thần tượng Đăng Khôi… Ôi ôi anh ấy đẹp trai khỏi phải nói… Dễ thương đừng hỏi í…

– Ờ, thế còn nghe được chứ – Anh có vẻ rất hài lòng về câu trả lời (Măc dù trong đầu 2 người hiện lên 2 hình ảnh hoàn toàn khác nhau)…

– … Thôi, đi tiếp… Em được nhận làm việc trở lại.

– Này thế anh lưu tên em là cái gì… Đưa ngay cái điện thoại đây em xem nào…

“Nhóc hâm TKCVĐ”…

– Hả cái gì thế này… Tờ ka cờ vờ đờ là cái gì?

– Tưởng em thông minh lắm cơ mà… Giỏi dịch đê… Hô hô – anh cười có vẻ khoái chí.

– Thế a lờ đờ dờ hờ là cái gì?

– Anh không biết… Ở đâu ra thế…

– Đấy, anh đặt vớ vẩn thế rồi bảo dịch đi… Bố anh cũng không dịch được ấy chứ…

– Ăn nói thế đấy ah… Đập chết giờ… “TKCVĐ nghĩa là thần kinh có vấn đề” đấy… haha… Thế còn ALĐDH nghĩa là gì?

– Nghĩa là “Anh là đồ dở hơi”… Hahaha…

– Này tôi đuổi cô xuống đi bộ ngay bây giờ đấy cô nhé.

– Này nói cho anh biết mời em lên rồi đuổi xuống hơi bị khó nhé… Hehe… – Nó vênh mặt.

– Nhân viên mà như thế đấy… – Anh thở hắt ra – Mà này em lại đổi thành cái quái gì thế này… Cái gì… “Huyền Siêu Nhân Dũng Cảm”… Tên em đấy ah…

– Vâng… Chẳng lẽ tên mẹ anh…

Cốp cốp cốp 3 cái vào đầu…

Cúc cu… Cúc cu… Cúc cu… Là nhạc tin nhắn của nó…

“Ê ê. Dậy đi chứ. Ngủ như lợn thế hả. Đồ lười.” – SMS từ Đăng Khôi.

“Dậy từ sáng tinh mơ rồi. Chờ trưa anh gọi dậy chắc.”

“Thế sao không gọi lại. Cô thik bị đuổi việc không?” – SMS từ Đăng Khôi.

“Không thik gọi lại. Cứ thik thế đấy. Anh giỏi thì đuổi đi. Đồ rậm râu xấu giai. Lè.”

“Tôi không cãi nhau với cô. Chiều nay 4h. Đến thương lượng hợp đồng. Tôi qua đón. Không cãi.”

Cái anh già này đúng là thik bày trò. Mà toàn trò quái đản và nhố nhăng chứ. Nó tự cười 1 mình…

– Đây đây… Em ký vào đây… – Anh gõ gõ vào chỗ còn trống trên tờ văn bản.

Cô bé cầm tập văn bản gồm mấy tờ A4 gì đấy, kín mít chữ!

– Đấy, em thấy anh giỏi không. Mới sáng giờ mà anh soạn xong đống này đấy…

– Anh cũng rỗi việc ghê nhở – Cô bé ngước lên nhìn anh 1 cái, sau đó lại cúi xuống cắm cúi đọc – … ” Hợp đồng lao động”… ” Bên A “… ” Bên B “… – Cô bé lầm rầm đọc.

– Cái gì thế này? – Bỗng nó hét lên.

– Cái gì… Đâu… Đưa anh xem nào. Mà em nói be bé thôi chứ. Cứ hét lên thế người ta sẽ tưởng em bị điên đấy.

Và quả thật những người còn lại trong quán cà phê cũng đang quay lại nhìn chằm chằm vào nó.

Tiếng hét lớn trong cái không gian chật hẹp kín mít này làm ai cũng phải giật mình.

Lũ con gái bây h lấc cấc thật. Ăn to, nói lớn, hét ra lửa… Có lẽ trong đầu mọi người đang nghĩ như thế đấy và nó thầm thấy xấu hổ, mặt đỏ lựng cả lên.

– Anh xem đi cái gì thế này? – Nó nói với giọng nhỏ nhẹ nhất có thể.

Lấy tay chỉ chỉ vào 1 đoạn chi chít chữ trong tờ giấy.

– Hờ hờ… Em cứ nói đủ nghe thôi… Em biết cái tivi không… Đấy… Kia kìa… Volume khoảng tầm 50/100 gì đấy là được…

Anh nhướn người lên khỏi ghế và gí sát mặt vào mặt nó đang ngồi trên chiếc ghế đối diện và nói nhỏ…

– Em mà cứ thầm thì 1 mình như thế thì người ta cũng sẽ tưởng em bị điên đấy…

Ngoéo 1 cái. Áaaaaa.

– Ui trời ơi râu của anh yếu quá, rụng hết cả vào tay em đây này…

Nó giơ sợi râu nhỏ lên bằng ngón trỏ và ngón cái, đưa lên trước mặt và soi rât kỹ.

– Mà nó còn bị chẻ ngọn nữa đây này.

Anh ôm cằm và ngồi bệt xuống.

– Đồ thô bạo. Được rồi bổ sung điều 4 khoản 4 “Nghiêm cấm việc nhổ râu của bên A”

Anh cúi xuống ghi ghi vào tờ giấy.

– Nào, bây giờ cùng xem xét lại xem chỗ nào chưa hợp lý nhé.

‘I. Quyền lợi của bên A:

1. Được quyền thỏa mãn sinh lý 1 cách tuyệt đối và bên B bắt buộc phải đáp ứng bất cứ lúc nào’

Ngước lên:

– Thế em còn gì khác để trả công anh không?

– Không có… – Cô bé tiu nghỉu xị cả mặt xuống – … Anh là đồ tồi nước đục thả câu…

“2. Được quyền dạy dỗ cho bên B điều hay lẽ phải, và bên B bắt buộc phải tuân thủ tuyệt đối, không được cãi 1 nửa câu.”

– Dùng những câu như thế để nói với người lớn là bất kính. Đề nghị em rút lại câu đó.

– Rút thì rút…

– … Và bổ sung 2 câu mới ” Giậu đổ bìm leo”, và ” Đục nc béo cò”

“3. Được quyền bảo bên B lúc nào thì nói, lúc nào thì im, khi nào nói nhỏ, khi nào nói to (giống như điều khiển 1 cái tivi)”

– Đấy, hết rồi. Quyền lợi của anh chỉ mỗi thế thôi…

‘II. Trách nhiệm của bên A:

Phục vụ bên B nhưng lạc thú mà bên B yêu cầu, bao gồm:

1. Sex.

2. Sử dụng trái phép thuốc lắc.

3. Sử dụng trái phép chất cần sa.

4. Tham gia đua xe trái phép.

5. Uống rượu cho đến khi say nhũn ra (Điều khoản này hợp pháp)’

– Đấy, em thấy anh thiệt thòi ghê gớm chưa. Mỗi 3 cái quyền lợi mà bị tận 5 cái trách nhiệm lận.

– Anh chia nó nhỏ tí ra như thế làm gì chả nhiều. Ơ này mà tại sao không có hêrôin.

– Ngu thế đã cần sa rồi còn hêrôin.

– Ờ ờ. Anh tiếp đi.



‘III. Quyền lợi của bên B:

– Được hưởng toàn bộ các quyền lợi thuộc trách nhiệm của bên A, tức là 5 điều…

– Điều khoản bổ sung: Bên B được quyền gọi bên A bằng anh yêu, cưng, hoặc 1 số cái tên thân ái khác’

– Thôi thôi em không cần… Điều khoản này có thể gạch đi…

‘IV. Nghĩa vụ của bên B:

1. Đáp ứng 1 cách tuyệt đối nhu cầu sinh lý của bên A.

2. Bên B phải ăn nói đúng mực, lịch sự, lễ độ, nghiêm cấm ăn nói trống không.

3. Bên A bảo gì nghe nấy.

4. Điều khoản mới bổ sung: Nghiêm cấm bên B được nhổ râu của bên A. >’&Lt…

4b. Nghiêm cấm được cấu, véo bên A.

4c. Nghiêm cấm việc đe dọa bên A dưới bất kỳ hình thức nào.

Chấm hết.’

– Đấy nhé, nhất em rồi nhé. 6 cái quyền lợi mà mỗi 4 cái trách nhiệm. Lời to nhé… hehe…

– Anh đừng có quá đáng. Đến bố em còn không bắt được em thực hiện nhiều điều khoản như thế.

– Cỡ em ở nhà chắc ăn đập như thụi nhỉ… hiiiii…

– Anh toàn ăn gian thôi. Em không ký đâu.

– Đằng nào em cũng chẳng mất gì. Chỉ có được. Em ký đi… – Anh nắm nhẹ vào tay nó, nhìn thẳng vào mắt – … Phải tin anh…

– Vậy từ giờ em chính thức trở thành nhân viên của anh… Ngày mai… 7h… Ở quán rượu… Điều 5 khoản 2… Ăn cơm cho no vào.

– Ôkê ôkê.

Khi cô bé bước vào quán đã thấy anh ngồi chờ từ bao giờ. Anh nhìn thấy cô và vẫy vẫy. Cô bé hôm nay cột tóc cao bằng chiếc dây cột có mặt 1 con gấu. Bao nhiêu tóc mái lòa xòa được kẹp hết lên. Trông nó năng động hơn trong chiếc sơ mi trắng đơn giản, không có hoa văn hay dây dợ gì. Chiếc áo ôm sát người khiến cô càng có vẻ nhỏ nhắn hơn. Bên dưới là chiếc quần bò đen và đôi dép cao lấp lánh. Trông cô bé thật khác so với lần đầu tiên anh gặp, có thể do không make up, hoặc có thể do không thả tóc như mọi hôm. Dù sao như này trông cũng trẻ trung hơn.

Anh đang ngồi trên 1 chiếc ghế cao, cạnh chiếc bàn hình tròn cao có khi phải đến vai cô bé. Anh vuốt keo dựng ngược hết cả lên, vuốt từ 2 bên và dựng ở giữa, hình dáng giống như quả núi. Cô không biết đó là kiểu đầu gì, nhưng nó rất hợp với anh.

Hẳn là lão này hôm nay lại không đội mbh đây. Đồ công dân thiếu ý thức!

Cô leo lên chiếc ghế bên cạnh anh. Trên chiếc bàn là 1 chai Buddelschiff loại nhỡ, 2 cái ly uống rượu chân dài, miệng loe, làm bằng thủy tinh và 1 số thứ linh tinh khác.

– Trời đất cái lão ki bo này. Mua thì mua chai to to ra chứ. Chai bé thế này ai uống ai đừng.

– Hôm nay 1 mình em uống thôi. Anh không uống, còn đưa em về… Uống hết chai này có mà say cả chấy í chứ… To mồm…

Cô bé nhấc chai rượu lên, nhòm nhòm. Trên chiếc chai thủy tinh không màu là hình con thuyền buồm. Chất rượu bên trong màu xanh.

– A giống màu listerine nhà em… hehe… Nhưng mùi nó kinh lắm… “30%”… ôi giời, gì chứ cỡ em cứ phải 5 chai này…

– Có bán cả cô đi cũng không mua nổi 5 chai đấy đâu.

– Bán cả anh í – Nó nhăn mặt.

– Cứ uống hết đi, lại gọi thêm… Gì chứ rượu ở đây thì không sợ thiếu… Nhìn kia… Đầy tủ kia kìa – Anh hất mặt về phía cái tủ rượu.

“Nói cứ như rượu nhà mình thik lấy lúc nào thì lấy” – Cô bé bĩu môi, nhưng chỉ nghĩ chứ không nói ra mồm.

Anh rót ra ly 1 chút, bảo cô uống từ từ thôi.