8h. Tại quán rượu.

Cô bé đứng trước cửa quán rượu. Chiếc váy ngắn màu trắng và quần tất đen. (Đen sì í, không lộ 1 mảng đùi nào)

Trời không lạnh lắm nhưng nếu ai để ý sẽ thấy cô khẽ run rẩy.

Chưa bao giờ cô đến quán rượu như thế này. 1 mình.

Buổi tối ở quán bar khá ồn ào và đông đúc, và đương nhiên, nồng nặc mùi rượu và mùi người trộn lẫn vào nhau.

Tiếng nhạc xập xình. Cô bé lạ lẫm nhìn ngó những người xung quanh mình. Bất chợt 1 cái khoác vai.

– Em gái ơi tối nay đi chơi đê…

1 hàm răng khấp khểnh nhe ra cười toe. Cô bé ngó sang bên trái, nơi cái chất giọng miền nam sặc mùi rượu ấy.

1 tên con trai gầy và cao lêu đêu. Tóc hắn khá dài, làm xoăn xù ra bờm xờm và nhuộm 7 sắc cầu vồng sặc sợ như 1 con vẹt. Hắn mặc 1 cái áo hawai chẳng thiếu thứ màu gì trên đời, và không cài cúc áo phía trên, để lộ ngực. Phía dưới là 1 cái quần đùi cây dừa.

“Trời đất ơi đâu ra cái thể loại dị hợm này vậy?”

Con bé nghĩ thầm trong đầu “Thà chết còn hơn đi chơi với anh”

Cô bé gạt tay anh chàng ra khỏi vai mình…

– Đồ dở hơi, quen biết gì mà đòi khoác vai… Xê ra đi… Ra chỗ khác chơi – Giọng quát của nó át cả tiếng nhạc xập xình ngoài quán.

Nhưng có vẻ chả ai để ý.

– Ui cha… Miệng lưỡi ghê gứm chưa… Đi chơi với anh 1 tí… Tí về thik gì anh mua cho…

– Đã bảo không rồi mà… Anh biến đi… Đồ hàm cá mập…

– Gứm chết, làm gì mà kiêu… hehe… Thì hum sau vậy… cưng nhé…

Thằng cha thò tay vào váy và bóp mông cô nàng…

– A… Cái thằng dâm dê này…

Nó trợn mắt quay người lại kèm theo 1 cái tát trời giáng vào mặt thằng kia.

Quán rượu ngừng xôn xao trong 1 giây.

Giờ chỉ còn tiếng nhạc xập xình.

Tên dê già hơi bất ngờ vì cái tát. Đứng hình mất mấy giây sau nữa.

Quán rượu lại trở về vẻ náo nhiệt của nó. Dường như chưa từng có gì xảy ra vài giây trước đây.

Chuyện này có lẽ là quá bình thường ở đây.

Thằng cha lấy tay ôm má…

– Ơ hay cái con ** này… May cho mày là ông không đánh đàn bà…

Nói đoạn lầm bầm quay lưng bỏ đi.

“Mẹ, đúng là ra ngõ gặp gái, đen vãi lz… Đang ấm tự dưng bị ăn tát…”

– Và sau đó em tìm thấy anh… hiiiii…

– Kể cũng khổ thân cho thằng bé… Còn gì là sĩ diện của đàn ông nữa – Anh lắc lắc cái đầu.

– Ui trời khổ thân gì chứ cái loại đấy – Giọng cô bé bức xúc rõ rệt – Phải ăn 10 cái tát như thế mới đáng. Nghĩ lại cái mặt nó lúc vừa bị ăn tát mới tức cười chứ… haha…

Cô bé vừa cười vừa nhớ lại cái cảnh đấy. Nó hiện trong đầu rõ như 1 thước phim.

– Đáng đời con cáo già gian ác – Cô bé vẫn không ngừng cười.

– Em mặc váy ngắn cũn cỡn như vầy trách nào bị hiểu nhầm… Cái váy đấy mẹ anh mặc mới hợp… hehe… Tí anh lấy đấy…

– Cái anh này hay nhờ. Sao cứ đòi lấy váy của em thế – Nó giả vờ nhăn mặt.

Cái cô bé này hay thật đấy. Lúc thật thì cứ như đùa. Lúc đùa lại như thật. Đùa mà mặt mũi có thể tỉnh bơ, không hề cười. Thật mà cười cười khiến người ta cứ nghĩ là đang đùa. Khiến người đối diện cứ quay tít mù, chẳng biết đâu mà lần.

Quả là 1 cô bé kỳ lạ. Anh nghĩ.

– Em lại bắt đầu lạc đề rồi đấy. Vậy cũng có thể do người yêu em bị yếu sinh lý… không lên được… – Anh cười rất chi là khoái trá và gian ác.

Tưởng tưởng ra trong đầu 1 anh người yêu nhỏ bé và sợ sệt, với cái ấy chỉ to bằng quả ớt khô.

– Vậy đây là lượt đoán thứ 2 hả?

– Không, vẫn là lần 1. Anh đang đoán người yêu nhóc có vấn đề mà.

– Ui… Áaaaaa… Mấy tuổi rồi mà còn chơi cấu…

– Cho chừa cái tội trêu em đi.

– Trêu gì mà trêu. Đang đoán mà, lại bảo trêu.

– Chả nghiêm túc gì cả – Cô bé nói kèm theo 1 cái bĩu môi.

– Vậy thì hẳn thằng đó có vấn đề về thần kinh rồi. Sao lại yêu được 1 con nhóc như em. Dữ như sư tử ấy… Ah mà đây vẫn là lân 1 đấy nhé.

– Không. Không phải… Không có thằng người yêu nào cả. Em chia tay người yêu lâu rồi.

Cô bé cười rất tươi, cố gắng tỏ ra không có gì cả. Nhưng anh hiểu, vì giọng nói của cô ấy nghe cứ như săp khóc…

– Vậy để anh đoán lần 2. Nếu người yêu em không có vấn đề thì vấn đề chắc chắn là do em.

Anh nhăn trán có vẻ như đang suy nghĩ rất là dữ dội.

– … Có thể em bị bệnh gì đó, như là siđa, hay giang mai, nên em thù đời, muốn lây bệnh cho tất cả đàn ông trong thiên hạ…

– Ôi ôi… hahaha… (Cười như lên đồng)… Vậy mà anh cũng nghĩ ra được… Anh khéo tưởng tượng quá nhở… Chứ đàn ông trong thiên hạ mà ai cũng đeo bao như anh thì có phải kế hoạch của em hỏng bét không… – Cô bé to tiếng – … Em đâu có ngu.

Anh không nói gì.

– Và anh cũng quên đây là lần đầu tiên của em. Chăng lẽ anh nghi em dùng chung bơm kim tiêm với lũ nghiện… Hay anh nghi mẹ em bị bệnh giang mai? – Nó quát rồi nhổ ngoéo 1 cái râu nữa.

– Ấy ấy… Anh không có ý đó, em đừng suy diễn… Mà em bỏ ngay cái trò thô bạo đấy đi… Từ nãy giờ 2 cái rồi đấy… Cỡ em chắc trước hành hung người yêu phải biết – Anh lại cười hề hề.

– Râu trên cằm anh đầy kia kìa. Tiếc 2 cái râu hả. Thôi anh đoán tiếp đi, đừng có mà nhắc đến cái con người đó.

– Thì có thể do em vào bệnh viện để chữa bệnh, rồi vô tình bị lây bệnh… Ví dụ như đi nhổ răng chẳng hạn…

– Anh vô lý. Thế thì em sẽ ngủ với cái thằng nhổ răng cho em. Chẳng cần mất công đi tìm anh.

Anh chợt thần người ra.

– Nếu em không tìm đến quán rượu đó. Nếu em không nhìn thấy anh. Nếu em lừa được 1 thằng nào đó đẹp trai hơn anh. Hoặc nếu hôm nay anh không hứng lên đi uống rượu. Và nếu anh đi uống rượu ở 1 quán khác. Đây cũng không phải là quán quen của anh… Thì cuộc đời của em chắc sẽ sang hướng khác đấy…

Anh tự nhiên trầm ngâm…

– May cho em anh là người tốt đấy – Anh cười, không hề đùa.

– Không có nhiều cái nếu đâu anh. Số phận của em là sẽ gặp anh. Không tối này thì sẽ là tối khác. Không nơi này thì sẽ là nơi khác. Số của em là số ngủ với anh… hiiiii…

Anh gật gật cái đầu.

– Uh nghe cũng đúng. Thế sao em lại vào quán rượu đó?

– Ở đâu thì đàn ông mất tỉnh táo và dễ bị lừa nhất? – Nó cười – Em cũng suy nghĩ mãi đấy… Hihi…

– Ý anh hỏi không phải ý đấy. Nhưng có vẻ hợp lý.

Anh lại đùa được ngay…

– Mà em lừa trai cũng khá đấy… hehe… Chứ xấu như em mà gặp anh lúc anh tỉnh táo thì sao mà lừa anh lên giường được… hehehe…

– Gứm chết. Ma nó thèm… Anh còn 1 lần đoán nữa thôi đấy.

– Ờ ờ biết rồi… Nếu không phải do người yêu em, cũng không phải do em… Thì chắc chắn là do anh rồi…

Như chợt nghĩ ra 1 phát minh vĩ đại nào đấy, anh cười to và vỗ tay đánh bốp 1 cái.

– Vậy như thế này: Tình cờ đi ngang qua quán rượu, sau đó chợt nhìn thấy sắc đẹp kiều diễm như tiên giáng trần của anh… 1 vẻ đẹp chim sa cá lặn… nghiêng nước nghiêng thành… vẻ đẹp đến nỗi em chưa bao giờ hình dung đến… sau đó em không kiềm chế được ham muốn… sau đó đòi ngủ với anh…

Anh ngồi bật cả dậy, hai tay chém chém như đang thuyết giảng, mắt nhìn xa xôi. Và chính xác là anh ấy thật sự đang chìm đắm ở trong cái viễn cảnh mà anh ấy vẽ ra…

– Này anh đang kể chuyện cổ tích đấy ah… – 1 cái lừ mắt – Gì mà lắm “sau đó” thế… Giả sử như em bị cận thị 10 đi ốp thì đó cũng có thể là 1 lý do…

Nó lại cười. Buổi tối hôm nay thật thú vị. Nó đã cười rất nhiều. Thật sự anh là 1 con người rất thú vị.

– Nhưng có vẻ trí thông minh anh kém… Đoán 3 lần sai cả 3…

– Uh, cứ cho là thế đi – Anh không đùa nữa – Vậy cô nhóc thông minh giải thik cho anh mọi chuyện xem nó ra làm sao?

– Hả… Sắp chết… Sao lại sắp chết… Em bị bệnh gì hả…

– Không… Em chẳng có bệnh gì cả.

– Thế sao mà sắp chết?

– Tự tử chết.

Cô bé im lặng trong vài giây. Có lẽ anh ấy cần thời gian để hiểu 3 chữ đó.

– Em sắp tự tử chết.

2 chữ tự tử từ mồm em cứ nhẹ tênh. Nghe cứ như em sắp đi ăn cơm rồi đây…

– Em điên rồi – Cái mặt anh nhăn hết cả lại – Trấn đời anh chưa thấy ai điên như em.

Cô bé cắn môi không nói gì.

– Trông em yêu đời như thế. Cười nhiều như thế. Em không thể tự tử chết được.

– Vâng, anh nghĩ thế nào thì tùy. Nhưng em sẽ tự tử chết. Số của em là sẽ tự tử chết.

– Thật ngớ ngẩn – Anh cười khẩy – Thế sao mà tự tử chết? Chắc không phải bị điểm kém bố mẹ mắng mà tự tử chết đấy chứ?

Giọng anh nghe vẻ mỉa mai, nhưng cô bé không để ý. Cô có thể hiểu được nếu anh không chấp nhận được chuyện này.

– Đây là cả 1 câu chuyện dài. 1 Đêm nay không đủ cho anh nghe hết đâu. Và nếu anh nghe hết thì chưa chắc anh đã hiểu được nhưng suy nghĩ của em.

– Uh, đúng là anh không hiểu được đâu… Thế bao giờ thì tự tử chết?

– Em cũng chưa biết chính xác anh ạ… Nhưng sẽ trong thời gian ngắn nhất… Sau khi em đã hưởng được kha khá lạc thú ở trên đời này… – Lại là 1 nụ cười.

– Ví dụ như là…

– Là sex, hay uống rượu say cho đến khi nhũn hết người ra, và đi bay, đi đua xe, hít hêrôin… Những thứ mà em chưa từng làm…

– Em thực hiện được đến đâu rồi.

– Anh là cái đầu tiên đấy – Nó cười và quay sang anh.

Không thể đếm hết được số kiểu cười của nó. Cười cùng đủ các loại sắc thái. Hỉ nộ ái ố… Rất nhiều các kiểu cười…

– Đầu óc em thật không bình thường – Anh thở dài.

– Anh không phải là người đầu tiên nói thế đâu… ^^… – Anh xem mấy giờ rồi.

– 2H rồi. Em phải về ah. Về muộn thế mà bố mẹ không nói gì?

Nó nhỏm dậy, tìm quần áo vứt vung vãi khắp nơi và mặc vào người.

– Bố đi công tác thỉnh thoảng mới về. Mẹ đi bói toán cúng bái gì đấy, mai mới về.

– Ở nhà 1 mình ah?

– 2 Mình.

– Ơ này thế mặc cả váy của mẹ anh về ah.

Nó lờ đi câu đùa của anh, già vờ không nghe thấy.

– Thôi em về trước đây. Anh trả tiền phòng nhé.

– Thế mà cũng dặn. Em sẽ trả chắc. Ơ này tối thế mà cũng về ah? – Anh vừa nói vừa mặc quần áo.

– Phải về trước khi hàng xóm em dậy.

– Đi bộ về á?

– Chứ sao nữa.

Anh muốn giúp cô bé. Chắc chắn là nó có chuyện, anh biết. Và anh thực sự muốn giúp nó, vì anh cảm thấy rất quan tâm đến cô bé kỳ lạ này.

– Thôi đợi anh mặc quần áo xong anh đư về. Tối thế đi 1 mình ma bắt.

– Sắp chết rồi còn sợ gì nữa – Nó cười phá lên.

Nó đã mặc quần áo xong. Bước ra cửa rất nhanh, cư như là muốn chạy trốn vậy.

Anh túm lấy tay nó và nhìn vào mắt.

– Ơ… Sao lại có gặp lại nữa… Gặp thế thôi chứ… 1 đi không trở lại – Nó lè lưỡi – Tình nghĩa đôi mình có thế thôi – Cười thật tươi và gỡ tay anh ra.

– Chờ đã… Cho anh số…

Nó quay lại và vẫy tay tạm biệt anh. Anh mặc thật vội quần áo rôi chạy theo…

“Chờ đã, cô bé. Anh sẽ giúp em.”

– Từ từ, anh đưa về – Anh đã đuổi kịp nó…

– Không thik… Em không muốn anh biết nhà… Phiền lắm… Thế nhé… Tạm biệt anh…

Nó nhướn lên hôn nhẹ vào má anh rồi quay đầu bước đi.

Vĩnh biệt anh, chàng trai dễ thương. Anh là 1 người tốt, rất dịu dàng. Lên đến đó em sẽ để tâm phù hộ cho anh.

Chào anh. Người tình 1 đêm!