Sau những ngày cuồng nhiệt cùng đội tuyển VN, tôi mệt nhoài trên giường hết ngày chủ nhật. Tối đến buồn chân buồn tay thôi thì lách cách xách xe chạy lên phố nhâm nhi cốc cafe hưởng cái không khí những ngày cận Tết. Đang ngồi nhâm nhi cốc cafe… đến 10h đêm thấy thật sự buồn và cô đơn… Đang định đứng dậy đi về trùm chăn tiếp thì đứng hình 30s, nhìn thấy bóng hình thân quen. Em ấy cũng ngồi yên trên xe nhìn mình rồi 2 đứa nở nụ cười chào nhau.

Tôi: Em đi đâu đấy???

Em: Em vừa đi ra chỗ con bạn về vào đây mua cốc sinh tố cho mẹ…

Thế là 2 đứa lại ngồi xuống hàn huyên đủ mọi chuyện…

Chúng tôi đã chia tay được 2 năm. Trong 2 năm ấy em đã yêu một người khác và họ chuẩn bị làm đám cưới vào cuối năm nay…

Tôi mừng vì em đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình, nhưng cũng cảm thấy buồn vì khi xưa đã đánh mất em…

Những kỷ niệm ùa về khi 2 đứa ngồi cạnh nhau làm gió đông đã lạnh bàn tay lại còn buốt tâm hồn.

Tôi: Dạo này còn hay đi uống rượu nữa không???

Em: Thi thoảng thôi anh… người yêu em nó chửi hoài à.

Tôi: Thế có phiền đi làm vài ly cho ấm người không??

Em: Ok cũng được anh…

Tôi đứng dậy tính tiền rồi cùng em 2 đứa 2 xe phi ra rượu mực hồ Đào (chắc cái này ai ở Hải Phòng cùng biết). Tôi chọn đúng cái quán mà ngày xưa chúng tôi hay ngồi. Có lẽ bà chủ quán vẫn nhớ chúng tôi nên cất tiếng “lâu rồi mới thấy 2 em vào quán chị nhỉ!!”. Tôi mỉm cười gật đầu rồi quay đi… Chúng tôi chọn 1 chỗ kín gió gọi vài chai rượu với con mực ngồi nhâm nhi…

12 rưỡi đêm, khi rượu hết vài chai, đồ ăn đã cạn thì cũng là lúc em dựa vào tôi và chúng tôi lại như 1 đôi đang yêu nhau thật sự…

Tôi gửi nhờ xe của em ở quán, đưa em lên xe tôi…

Tôi: Anh chở em về nhé???

Em: Đêm nay muốn được ôm anh như ngày xưa được không??

Tôi im lặng… Vít tay ga chạy nhanh đến 1 nhà nghỉ thật đẹp (Vì nói thật là lúc đó cũng lạnh vl ra rồi)

Bước vào phòng, chúng tôi lao vào nhau như 2 con thú đói mồi, vần nhau tả tơi đến gần sáng mới ôm nhau ngủ 1 giấc…

Sáng dậy tôi mới để ý 1 điều, quả thật em đã xinh đẹp và sexy hơn xưa rất rất nhiều nhưng hối tiếc nữa thì em cũng đâu còn là của tôi…

Gần trưa, khi đã tỉnh hẳn ngủ, tôi trả phòng và gọi cho em 1 chiếc taxi để em đi lấy xe còn tôi thì ra về trong cảm xúc lẫn lộn…

Quả thật Hải Phòng lạnh nhưng càng buốt hơn vì đứng bên cạnh không còn là bóng hình ấy…