Trân, nữ sinh đại học năm cuối. Trân năm nay 20 tuổi, sống ở Thiên Tân. Gia đình cô thuộc dòng dõi khá giả, “bố làm to, nhà mặt phố”. Bố cô là giám đốc công ty lớn, tuy vậy lại không lập nghiệp ở Trung Quốc. Hồi còn đi học, bố cô đã tới Thụy sĩ du học. Từ đó, ông bắt đầu tìm hiểu và bắt đầu sự nghiệp ở đó. Nhưng như vậy không có nghĩa là ông từ bỏ quê hương mình, rời bỏ Trung Quốc.

Trong một lần về Trung Quốc để dự đám cưới một người bạn, ông đã gặp được mẹ cô. Hai người bắt đầu làm quen nhau, sau đó họ tiến tới hôn nhân. Trong thời gian mẹ cô mang thai cô, ông đã từ bỏ mọi công việc ở Thụy sĩ mà ở bên chăm sóc bà. Tuy là ở Trung Quốc nhưng ông vẫn có thể gián tiếp điều hành công ty của mình. Đầu năm nay, bố cô đã quay trở lại Thụy sĩ làm việc.

Do đó, hiện ông không có mặt tại Thiên Tân này. Mẹ cô thì là một nhà thiết kế thời trang có tiếng. Năm đó, chiếc váy đám cưới của cô dâu chính là chiếc váy cưới mà bà thiết kế cho bạn thân mình. Và cũng nhờ chiếc váy ấy, bà đã gặp được hạnh phúc của đời mình. Vì là một nhà thiết kế nổi tiếng, công việc của bà cũng rất bận rộn. Bà còn đang có ý định thực hiện buổi trình diễn về phong cách ‘Paris’ nên đã qua Pháp tìm hiểu thêm về thời trang nước bạn cách đây 2 tháng.

Thời gian tìm hiểu của bà là 1 năm, sau đó bà sẽ tổ chức show thời trang mang tầm cỡ Quốc tế. Gia thế lớn, đương nhiên nhà cũng lớn. Trân ở trong một ngôi biệt thự nhỏ, thiết kế mang xu hướng cổ điển. Tuy là biệt thự nhưng lại không lấy một bóng người giúp việc. Ban đầu, trước khi đi, bố mẹ cô có đề cập đến việc thuê người giúp việc, nhưng cô đã phản đối.

Cô bảo rằng mình không muốn bị làm phiền. Đương nhiên lời con gái là “vàng là ngọc”, bố mẹ cô liền cho qua. Tuy vậy nhưng Trân không phải là tiểu thư “cành vàng lá ngọc”. Đi bar, uống rượu, trốn học… cô đều trải hết. Nhưng dù có được chiều chuộng đến đâu thì việc nghỉ học không bao giờ được gia đình cô cho phép. Bố mẹ cô không quan trọng việc thành tích của cô cũng như là điểm số, càng không cần cô mang về những thứ như “học bổng”. Họ chỉ cần cô học xong đại học, đạt được tấm bằng tốt nghiệp, sau đó cô muốn gì họ đều đáp ứng. Cô đương nhiên chỉ có cách vâng lời nghe theo.

Ting!

Một âm thanh bỗng vang lên trong không gian yên tĩnh của ngôi biệt thự.

Trân đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại của mình rồi mở ra, trên đó hiện ra một tin nhắn.

“Trân Trân, tối nay đi bar đi.”

Phía trên phần tin nhắn là một cái tên ngắn gọn: “Tiểu Quỳ”.

Sau khi xem xong, Trân gửi tin nhắn phản hồi rồi vào danh bạ, chọn vào cái tên “Lâm Nặc” rồi gửi một tin nhắn: “Anh Nặc, tối nay đi bar cùng em không?”

Quên nói, Lâm Nặc, tên đầy đủ là Khổng Lâm Nặc. Khổng Lâm Nặc là học trưởng của cô. Từ khi cô vào trường, Lâm Nặc luôn giúp đỡ cô. Từ ấy cô bắt đầu có cảm kích với anh rồi dần dần nảy sinh tình cảm. Ngày cô quyết định tỏ tình, cứ ngỡ là anh sẽ từ chối nhưng không. Khổng Lâm Mặc là nhận lời trở thành bạn trai cô. Sau một thời gian tìm hiểu, cô phát hiện ra bố anh chính là cấp dưới của bố cô. Cũng từ khoảng thời gian hai người hẹn hò, bố anh ta thường xuyên ghé nhà cô. Do đó, bố cô cũng biết mối quan hệ giữa hai người nhưng cũng dặn dò cô nên giữ khoảng cách, cần nên thận trọng một chút.

Sau khi nhận được tin nhắn đồng ý của Lâm Mặc, Trân quyết định đi mua sắm. Tối đến, Lâm Nặc lái xe tới đón cô. Khi thấy cô bước ra, Lâm Mặc hơi ngơ ra. Vì số lần đi bar với cô rất ít, chỉ đếm trên đầu ngón tay của một bàn tay. Nay thấy cô xuất hiện trước mắt mình ăn mặc vô cùng quyến rũ có chút ngạc nhiên. Hiện Trân mặc một chiếc váy cúp ngực bóng loáng bó sát ngắn cũn. Mai tóc xoăn màu nâu được buông xõa.

Tới bar, Tiểu Quỳ đã ngồi tại quầy rượu đợi.

“Hello.” Cô bước tới bên cạnh Tiểu Quỳ rồi ngồi xuống, theo sau là Lâm Nặc. “Sao lại muốn đi bar vậy.”

“Muốn uống. Hôm nay không say không về.” Tiểu Quỳ thấy bạn mình đã đến thì rót rượu ra ly.

Cô cũng không nói gì, chỉ biết uống. Cứ từng ly từng ly, thấm cái cả ba đã lâng lâng say. Lâm Nặc đã vào nhà vệ sinh, chỉ còn Lê Trân ngồi uống với Tiểu Quỳ. Một lúc sau, cô cũng trụ không nổi, lảo đảo bước về phía nhà vệ sinh. Vừa lúc đó, Lâm Nặc từ nhà vệ sinh nam đi ra, nhìn thấy Lệ Trân dáng vẻ yêu kiều, gương mặt ửng hồng trước mặt mình, lại được men rượu xúc tác, anh không kìm được mà cả người nóng bừng.

Lập tức, Lâm Nặc lôi tay cô kéo vào phòng vệ sinh nữ. Nhìn xuống gương mặt đang ngây ngô nhìn mình, anh không nén lại được mà cúi xuống hôn cô ngấu nghiến. Hai môi chạm nhau, lưỡi anh không chịu an phận là cuồng nhiệt cậy hàm răng cô, muốn xông vào bên trong. Khi cô đã chịu mở miệng, hắn liền đưa lưỡi ẩm ướt của mình vào mà cuốn lấy lưỡi cô. Đôi tay không an phận của hắn kéo mạnh váy cô xuống làm lộ ra một bên ngực trắng nõn, tay kia đưa xuống dưới vùng tam giác mà vuốt nhẹ mấy cái qua lớp quần lót mỏng.

“Ư… ưm… Nặc… ư” Cô mơ màng nhìn người con trai trước mắt mình. Lời nói chưa buông hết đã bị khoái cảm chiếm lấy.

Lâm Nặc rời khỏi đôi môi cô, đầu lưỡi chuyển xuống dây dưa với nhũ tiêm hồng nộn, khiến nó trở nên cương cứng. Tay kia của hắn luồn vào trong chiếc quần lót, ngón tay vuốt ve cửa hang động.

“Ưm… Ư… Nặc… Ah…” Nhận được khoái cảm kỳ lạ, cô không khỏi thốt ra những tiếng rên đầy yêu kiều. “Ah…”

Đột nhiên anh đút một ngón tay vào trong cô, sau đó là hai ngón, ba ngón. Mới chỉ có ấn nhẹ một cái, dâm thuỷ đã phun trào từng đợt.

“Dâm phụ này. Chưa gì đã ra là sao. Em muốn lắm sao.” Lâm Nặc gằn giọng, sau đó cởi phăng khóa quần rồi kéo cô vào một khoang vệ sinh. Ngồi xuống bệ cầu, anh từ từ đặt cô ngồi lên người mình sao cho cự vật khớp với cửa hang của cô, sau đó mạnh bạo ra vào. Từng đợt lên xuống của cô thật khiến anh muốn phát điên lên mà.

“Trân… Trân…” Bỗng từ cửa phòng vệ sinh vang lên giọng của Tiểu Quỳ.

Lâm Nặc vội đóng cửa buồng. Sau đó ép cô sát vào cánh cửa, từ đằng sau thúc mạnh từng hồi.

“Trân Trân, cậu có đó không?”

Trân nghe thấy tiếng bạn, lại có sự thúc đẩy tạo nên từng cơn khoái cảm từ Lâm Nặc, cô khó khăn đáp lại.

“Quỳ… Ư… Ưm… Quỳ… Cậu cứ về… Ưm… Đi… Tớ sẽ về sau… Ư…”

Từ phía sau, Lâm Nặc giữ lấy hông của cô, thúc ngày càng mạnh, khiến cô sung sướng mà rên lên.

Do đã ngà say, Tiểu Quỳ không hề để ý tới điều bất thường mà rời đi.

Trân hưởng thụ từng cơn sóng khoái cảm mà Lâm Nặc mang lại, nước mắt chảy giàn ra.

Cự vật của hắn thật lớn, nhiệt độ nóng bỏng đến dọa người. Rút ra rồi cắm vào giống như đóng cọc, lại còn ác ý dùng lực đâm sâu. Hắn mở cửa buồng, vừa hay bên ngoài không có ai. Cả hai vẫn giữ nguyên tư thế đi ra. Lâm Nặc đặt Lệ Trân lên bồn rửa mặt, thanh âm dụ hoặc khẽ nói bên tai cô.

“Tiểu Trân, có sướng hay không?”

“Ah… Ưm…” Lệ Trân được đặt trên bồn rửa mặt lạnh như băng, có chút không thích ứng. Cái mông cong giãy giụa muốn đi xuống nhưng lại bị hắn tách hai chân ra.

“Nói anh nghe, a, Trân, sướng hay không?” Lâm Nặc đẩy cô vào phía bồn rửa mặt sâu hơn, cho lưng cô tựa vào tấm gương.

Lệ Trân đột nhiên bị kích thích giật nảy mình, phía sau liền co chặt lấy cự vật của hắn khiến hắn nhăn mặt.

Bồn rửa mặt tuy lạnh nhưng người trước mặt lại nóng như lửa, nóng với lạnh hòa quyện vào nhau khiến cho cậu cảm nhận được một kiểu khoái cô mới lạ.

“Ư… Nặc… Nặc à… Ah… Sướng… Cho em… Ư”.

Lâm Nặc cúi đầu ngậm lấy cánh môi đỏ của cô, hạ thân điên cuồng ra vào, mỗi lần ra vào đều tiến vào chỗ sâu nhất bên trong cô.

“Hảo, cho em. Anh lập tức đáp ứng em.” Hắn nghe âm thanh yêu kiều của cô khi gọi hắn sự kích động, ôm eo của cô tùy ý ra vào, cảm thụ nơi phía dưới truyền tới khoái cảm.

Không nói không rằng, Lâm Nặc liền rút côn thịt, xoay người Lệ Trân lại để cô đối mặt với gương sau đó hung hăng cắm vào hoa cốc, một lần nữa đâm vào thật mạnh.

Trân bất ngờ bị thay đổi tư thế thì cảm thấy mình bị đâm sâu hơn, khoái cảm cũng từ từ nâng cao. Trước đây, tuy cô đã cùng một người cao trào trong nhà vệ sinh, nhưng không hề dữ dội thế này.

“Thích không?”

“Thích… Ah, làm ơn… Ư… A!” Trân lên tới cao trào, mật dịch tràn ra, Lâm Nặc cũng nhanh chóng chạy nước rút rồi cũng bắn vào nơi mềm mỏng kia. Hưởng thụ dư âm của cao trào, cô gục đầu vào gương, cơ thể mỏi nhừ không gượng được nữa.