Một ngày buồn, lại ngồi kể chuyện anh em nghe. Một câu chuyện thật mà nghe như đùa, nó xảy ra rất giống với một số truyện mà mình từng được đọc trên hdlove.eu trước đây, và có vẻ như… trong cuộc sống có khá nhiều câu chuyện kiểu như vậy phải không các bác?

Năm ngoái, do làm ăn không gặp nên cuộc sống cũng có chút thay đổi.

Mình chuyển về thuê 1 căn nhà nhỏ ở khu tập thể… (xin phép dấu tên) vẫn là ở một mình thôi.

Hồi trước thì hay ở chung cư cao cấp, nhưng giờ hết tiền, về ở nhà tập thể.

Nhưng về đây ở mới thấy khu tập thể nó có cái hay hơn nhà chung cư.

Ở khu tập thể thì dân cư đông hơn, mọi người giao tiếp với nhau thân thiện hơn, chứ không phải kiểu ai biết nhà đó như ở chung cư. Và đặc biệt… ở tập thể có máy bay…

Sau đây là câu chuyện…

Mình về khu tập thể đó ở, ngày đầu tiên dọn đến, đồ đạc lỉnh kỉnh quá nhiều thứ, đến nỗi để la liệt ở sân tập thể, đồ mang lên nhà chẳng có chỗ kê nữa.

Sau đó cả tháng trời, mình vẫn giữ thói quen như ở chung cư là đi làm về thì chui vào phòng, hiếm khi ra ngoài, chỉ thỉnh thoảng đi ra ngoài mua đồ lặt vặt thôi.

Ở tập thể cũ thì nó khác với ở chung cư là nhà chỉ có 4 tầng, bà con vẫn phải leo thang bộ chứ không có thang máy đi như chung cư, cũng vì thế mà hàng xóm có cơ hội thấy nhau và tiếp xúc nhau hơn…

Một hôm, mình đi làm về sớm hơn mọi khi (bình thường hết giờ ở công ty thì cũng hay ngồi lại hoặc la cà cho đỡ tắc đường mới về, hôm đó chả nhớ sao lại về sớm) lúc leo lên cầu thang thì gặp một mẹ con nhà kia đi trước mình mấy bước, bà mẹ vừa đón cu con về và đi chợ, tay xách lỉnh kỉnh đống đồ và đeo thêm cả cái túi xách khá to.

Mình cũng định bước nhanh vượt lên trước, nhưng lúc đi lại gần thì tự nhiên thằng cu con nó kêu “con chào chú” thế là đành quay lại đáp nhời nó.

– Ừ, chú chào con.

Quay sang hỏi mẹ cháu 1 câu xã giao.

– Chị mua nhiều đồ thế, có nặng không đưa em xách bớt cho.

Chị nhìn mình cười cười.

– Thôi chị tự xách…

Bình thường như ở chung cư trước là mình chả bao giờ xách đồ cho người khác, nhưng tự nhiên hôm nay “bị” thằng cu con nó chào, rồi lại nhận được nụ cười tươi rói của chị, làm thằng em nổi máu anh hùng.

– Thôi đằng nào cũng lên, đưa em xách đỡ cho.

Vừa nói thì tay mình vừa chìa ra đón 1 túi đồ của chị.

Thằng cu con thấy thế thì chạy lon ton lên trước chỉ nhà nó cho mình.

– Chú ơi, nhà cháu ở tầng trên nữa cơ… đây bên này.

Nhà chị ở tầng 3, cũng ở góc trong cuối hành lang, hóa ra chị ở ngay dưới phòng của mình.

Xách đồ cho chị tới cửa nhà, mình đặt đồ xuống chào hỏi rồi về phòng.

Sau đó thì mới để ý chị và hỏi bà bán nước ở dưới chỗ bãi trông xe thì biết được là chị làm cơ quan nhà nước, ly dị chồng 7 – 8 năm nay, có thằng cu con học lớp 7.

Chị lớn hơn mình chừng 10 – 12 tuổi gì đó (thật sự không biết tuổi thật của chị, mấy lần hỏi thì chị bảo đoán xem, mình đoán mấy số thì chị cười cười, chả biết đúng hay sai).

Sau lần gặp đó thì mọi chuyện cũng cứ thế trôi đi và không có gì đáng kể cả, mình cũng vài lần gặp chị, khi thì ở cầu thang, khi thì ở bãi xe, gặp có khi chào, có khi không.

Bẵng đi khoảng hai ba tháng chẳng có gì để kể, thì vào một ngày chủ nhật nọ, khi mình còn đang ngủ nướng, thì chị lên gõ cửa phòng mình, mình thấy cũng lạ, chẳng biết là ai bèn nói vọng ra.

– Chờ em tí.

Vội vàng đi mặc cái quần dài với cái áo phông vào rồi ra mở cửa cho chị.

Chị nói.

– Trần nhà chị bị thấm nước, nó nhỏ giọt lách tách suốt ngày, không biết có phải do nhà em bị vỡ ống nước hay gì không? Cũng định hỏi em lâu rồi nhưng mấy lần lên em không có nhà.

– Thế hả chị? Để em xem.

Nói xong mình vòng vào nhà tắm kiểm tra các đường ống thì thấy mọi thứ vẫn bình thường, có lẽ nào nó vỡ ngầm?

– Chị để em xuống xem dưới nhà xem như nào. Chứ trên phòng em thì nước nôi vẫn bình thường.

Xong hai chị em đi xuống nhà chị.

Xuống nhà chị thì không thấy cu con đâu, mình mới hỏi.

– Ơ thằng cu nhà chị đâu rồi?

– Nó về bên nội, thường cuối tuần là ông bà nội lại đón về.

Xong mình đi vào kiểm tra chỗ thấm nước nhà chị và tiện hỏi han thêm mấy câu thì được biết, chị là gái Hà Nội chính gốc, lấy chồng cũng gốc Hà Nội, nhà chồng cũ cũng ở cách đó có vài km.

Sau khi kiểm tra chỗ dột nhà chị thì mình đếch phát hiện ra cái gì cả…

Vì hình như nó bị nứt vỡ gì ở bên trong tường thật.

Mình bảo chị là.

– Chỗ bình nóng lạnh này nó thấm ra đây chị này, nhưng cái này em cũng không biết sửa, chắc phải gọi thợ thôi, khả năng nó vỡ ngầm ở trong này.

Xong rồi chị cảm ơn mấy câu rồi mình lại lên phòng.