Gần nhà em ở dưới ngoại tỉnh, nơi em đang làm công chứ không phải nhà ở quê. Em làm cũng ngót hơn 4 năm rồi, nhà em gần ngay chợ sát cạnh là con sông lớn.

Ở đây đông người qua lại nhưng vốn là chợ nên cứ xế chiều là dân cư thưa dần, chỉ còn lại vài nhà ở chợ là sáng đèn.

Ở đây, em mới quen biết nhỏ. Em ấy học lớp 12, cao 1m63 hoặc hơn chút, nét già dặn hơn tuổi, thân hình xinh đẹp toát lên vẻ khác biệt với lũ bạn đồng trang lứa trong chợ.

Thành ra mới lớp 11 nhỏ đã có bạn trai, tình cảm em với tên bạn trai nói chung đúng kiểu “tình yêu bọ xít”.

Mỗi khi có dịp ngồi quán kế nhà nhỏ thì em chỉ liếc mắt mà ngắm nhìn trong tiếc nuối.

Tối đến là lúc tan chợ, nhà cửa hiu hắt bóng đèn hơn, nhỏ thì hay qua nhà người thân chơi, mà lại ngay cạnh nhà em.

Nóng nực, em ngồi trước hiên nhà hóng mát, sẵn tiện ngắm nhỏ, tuy học sinh nhưng ăn mặc rất là gợi cảm, áo trắng ôm sát ngực, che cả quần ngắn.

Nhỏ ngồi bắt ghế tán chuyện với người thân, em cũng lân la ngồi bên tán dóc, người quen cả nên nhỏ cũng thoải mái ngồi không khép nép lắm, cứ ngồi chéo đùi, lúc lại dạng cả ra, em nhìn mà nóng cả mắt.

Có hôm thì tầm 9h tối, nhỏ sắp ngủ nhưng hình như bỏ quên đồ nên chạy lại nhà người thân, nhỏ mặc áo ngủ đen tuyền vằn ren, không mặc áo ngực.

Chợt, con chó con ở đó sán lại gần nhỏ, tiện tay cúi xuống nhỏ để lộ cả bầu ngực trắng trẻo, chỉ hớ xuống một tí là lộ cả đầu nhũ hoa.

Diễn biến chỉ trong một thoắt, em hên có liếc mắt cái nhưng lại chợt bỏ qua, nhưng cũng đủ khắc sâu vào đầu.

Nhỏ ăn mặc rất chi là xinh, đồ nhỏ mua phải toàn hàng tốt cỡ vài trăm trở lên. Nhà nhỏ rất là khá giả.

Thành ra cứ mỗi khi ra chợ, là nhỏ lại thu hút ánh nhìn của mấy ông chú trong chợ. Còn em thì khẽ liếc hờ.

Năm tháng cứ trôi, thoắt cái đã đến tháng 7 rồi tháng 8 cũng là lúc tụi học sinh lớp 12 tốt nghiệp. Rồi thi vào đại học bước đầu trở thành người lớn.

Lúc mà nhỏ tan trường về nhà, nhìn thân hình nhỏ trong tà áo dài trắng, vòng nào cũng như núi đồi nhấp nhô, cứ khiến em thổn thức mà ghen tị với thằng bạn trai của nhỏ, mà nhân tiện bạn trai nhỏ cũng cùng lứa bằng tuổi.

Rồi bẵng cái nhỏ siêng đi học, thành ra mỗi ngày làm trong chợ em đều ít thấy mặt nhỏ hơn.

Rồi ngày cứ trôi nhanh, thằng em em cũng đậu đại học rồi té vào Sài Gòn.

Và lần mà em thấy nhỏ cũng là từ trên Sài Gòn về, ngày ấy nhỏ ra quán nước trong chợ, thành ra nói chuyện cũng vui vẻ hơn hẳn.

Rồi em sẵn tiện hỏi nhỏ ở chỗ nào. Nhỏ chỉ đơn giản nói ở Quận X gần trung tâm SG.

Lên trên đó xin việc này nọ, nhưng nhỏ cũng có người quen lo cho công việc làm thêm, xem ra nhỏ tự lập giỏi lắm.

Đêm đó nhỏ ra quán nói chuyện với tụi bạn trong xóm vui vẻ, em cũng ngồi kế bên mà hóng chuyện, không ngờ đêm đó cũng là tối mà nhỏ đón xe lên Sài Gòn.

Còn bạn trai của nhỏ thì học cao đẳng trong huyện.

Rồi thì em cũng đoán được cái tình yêu bọ xít cầu nhỏ có cái kết thế nào, nhỏ hay đăng status trên facebook tâm trạng rất nhiều gần như là 10 tin mỗi ngày.

Chuyện tình cảm học sinh đứa học Sài Gòn đứa học chỗ khác chia tay cũng là chuyện bình thường, có điều chắc nhỏ sống nội tâm dữ lắm, vì mỗi khi nhỏ cười, nụ cười của nhỏ hé môi rất xinh kèm theo đó là má lúm đồng tiền.

Rồi thì tự nhiên tối đó, em lại có vé lên Sài Gòn sống tạm với thằng em của em tầm tháng, chỉ bởi nó lên đó một mình, thành ra em lên đó ở với nó cho quen cũng là hợp tình hợp lý.

Check Google map, thì chỗ thằng ku em với chỗ của nhỏ cũng không xa lắm, hên hai đứa học 2 trường cũng gần nhau.

Tối đến, em cũng lên tới được chỗ của thằng em, phòng nó ở một mình rộng tháng cũng vài chai.

Nghỉ ngơi tắm rửa đi ăn tối quán cơm cạnh nhà, lên phòng nằm ườn ra. Chán không có việc, chợt nảy ra ý, nhắn tin cho nhỏ động viên cái.

“Alo, có bận gì hông?”

‘Không’.

“Sao bữa nay buồn dữ em?”

“Người ta chia tay không buồn chẳng lẽ vui anh”.

“Tình yêu bọ xít”.

“Là sao?”

“Thì là tình yêu con nít, học không lo học lo yêu đương chứ sao”.

“A À”.

“Tiếc cho em ghê”.

“Sao?”

‘Thanh xuân đẹp nhất đời con gái, mà không có ai ở bên. Ráng kiếm ai đó quen đi’.

“Ừ, tiếc ha”.

Sáng hôm sau, thấy nhỏ đăng ngay lên mục bảng tin fb.

Tầm cũng 7h sáng, em xách xe máy chạy đi ăn sáng, chợt buồn buồn móc điện thoại gọi nhỏ chơi, thế là dè đâu nhỏ cũng dậy sớm.

Em chạy xe qua đứng trước căn hộ nhỏ thuê, cũng tương đối được, có điều nhỏ sống có một mình.

“Ủa, anh lên đây đón em luôn hở?”

“Anh ở gần đây, thằng em anh ở trọ gần bên”.

“Ồ vậy hen”.

“Thôi em lên xe đi anh chở đi ăn cho mau quên cơn đói, quên luôn người yêu luôn”.

“A À, Không nha”.

Thế là chở nhỏ đi một vòng, rồi ghé vào tiệm bún riêu cua, vừa ăn vừa nói chuyện.

Nhưng mà nhỏ hình như chỉ coi em là sư huynh.

Bởi vì lúc ở nhà nhỏ về, lại thấy nhỏ nhắn tin.

“Cảm ơn đại sư huynh”.

Ra là bộ phim chiếu rạp mới ra mắt, thế là hiểu ý chiều đó chở nhỏ ghé đi xem phim.

Có điều là nhỏ chỉ xem em như là anh hàng xóm mà thôi, kiểu như người quen của người thân ấy.

Thế là em phải chuyển sang thế chủ động hơn nữa.

Nhắn tin với nhỏ thì chuyên tâm hẹn ra ngoài chơi và dạo hóng cảnh.

Một mặt thì vừa trò chuyện vừa hỏi han.

Thoắt cái cũng hết một tuần.

Thằng ku em cứ hỏi anh hai sao cứ ra ngoài hoài? Chẳng lẽ nói anh đang cua gái mà bất thành sao?

Nhưng tiến triển có lẽ chậm chạp bởi vì em để ý nhỏ vẫn còn chưa dứt tình cảm học trò với thằng bồ.

Nhưng một phần cũng do ông trời tạo cơ hội. Người tính không bằng trời tính mà.

Rồi ngày định mệnh cũng tới, sáng hôm đó em qua rủ nhỏ, nhỏ ngồi phía sau ôm lấy em, nhưng vẫn giữ mức trên bạn bè dưới người yêu.

Ngồi ăn trong quán xong, em nhìn trời là đoán sắp mưa, thế là hối nhỏ lên xe chở về nhà kẻo mưa ướt. Ai ngờ đâu tới nhà nhỏ là ướt như chuột lột, rồi trời trở mưa nhỏ từng cơn không dứt.

“Anh H à, anh vô nhà em đi kẻo cảm đó”.

“Ờ, chờ anh dắt xe vô nhà đã”.

Em tiện tay kéo cổng rồi khóa lại, phòng hờ ăn trộm chớ.

“Khăn nè anh lau đi”.

Em nhẹ nhàng đón lấy khăn của nhỏ, tay khẽ chạm nhau. Nhỏ vội rụt tay lại. Biết ý, em đưa lên lau mặt rồi xoa khắp tóc.

Rồi em cởi cả áo ra ngoài, để lộ cả thân thể, nhỏ ngượng nên hơi gượng, vội quay mặt đi.

“Có quạt không, cho anh mượn để áo lên cho mau khô”.

“CÓ, có trong phòng em ấy”.

Thiệt tình là nhỏ trong sáng dễ sợ, dẫn em vào phòng nhỏ luôn, nhà nhỏ thuê có 3 phòng, phòng nhỏ là phòng ngủ.

Em mắc cái áo lên cánh quạt, nó bay phù phù trước gió, dự là sẽ lâu mới khô đây. Hên là quần cũng không ướt nhiều cho lắm.

“Anh uống nước đi”.

“Cảm ơn em nha”.

Ngồi nhìn nhỏ ngay sát bên cạnh, mắt nhỏ cứ dán ra ngoài cửa sổ, biết ý nhỏ ngại nên em mới nói chuyện để nhỏ quen dần.

Một lúc lâu sau, nhỏ lại gần cánh quạt sờ vào áo.

“Muốn đuổi anh hay gì?”

“Ể, à đâu có đâu”.

Lúc này em tiện người ghé sát lại gần nhỏ, nhỏ định rời ra thì bị em cản lấy.

“Anh cũng thích em từ lúc em còn lớp 10”.

“Nhưng anh định chờ khi nào em học xong mới dám thổ lộ”.

“…”

Tim em đập thình thịch, mắt em nhìn nhỏ, thấy nhỏ cúi mắt xuống không nói gì, thế là em nhẹ nhàng tiến tới, môi em hòa vào môi nhỏ, nhỏ hơi bất ngờ nhưng rồi dừng lại, mắt khép hờ.

Leave a Reply