Năm đó là năm 2004.

Năm đó mình thi học kỳ bị tạch 3 môn phải học lại, nên chán chán. Mình làm chuyến về Vinh chơi với mấy đứa bạn ở Vinh 3 ngày. Sau mình bắt xe khách từ vinh vào Huế thăm bạn. Hồi đó riêng lớp cấp 3 của mình là có 4 bạn học ở Huế, nhưng mình lại vào thăm 1 cô bạn học ĐH ở Huế nhưng lại là dân Vinh.

Sáng sớm tầm 7h thì mình lên xe ở ngã 3 vòng xoay trước cửa Khách sạn Phương Đông. Mình có thói quen là thích ngồi về phía cuối xe, và lên xe thì dễ buồn ngủ. Hồi đó xe khách không có máy lạnh như bây giờ. Mở cửa sổ hé hé gió lùa hiu hiu là ngủ tít.

Đang ngủ ngon thì giấy mình, cô bé ngồi bên bảo: “Anh ơi, em bị say xe, anh cho em dựa đầu vào vai anh ngủ được không?” Mình ok, vòng tay ra ôm lấy đầu em nó tựa vào vai. Nhìn ra cửa sổ, thì là xe đã tới Kỳ Anh, gần tới Đèo Ngang. Chợt nhớ câu:

Bước tới đèo Ngang bóng xế tà.

Cỏ cây chen lá đá chen hoa.

Lom khom dưới núi tiều vài chú.

Lác đác bên sông chợ mấy nhà.

Của nữ thi sỹ Bà Huyện Thanh Quan. Đùa chứ, mới sáng à, nắng chiếu ngang mặt chứ tà khỉ mốc gì. Đang ngủ ngon thì bị gọi dậy, ngủ thế éo nào được nữa. Đã thế cả xe lại đua nhau ngủ, ngồi mình mắt thao láo, buồn bỏ mẹ ra được.

Bắt đầu tò mò, ngó qua em nó: Bên ngoài cái áo sơ mi trắng, không cài nút, bên trong là cái áo thun trắng, cộm lên bà 2 quả vú to. Bên dưới là cái quần jeans khá chật, hằn rõ đùi, mu lồn nhô cao. Em nó khá mập mập, đúng gu mình thích. Ngồi được 1 lúc, mình mới úp nhẹ bàn tay lên vú trái em ấy, mình ngồi phía bên trái em nó. Không thấy phản ứng gì, mình mới bắt đầu bóp nhẹ, vẫn không phản ứng.

Mình bắt đầu chú ý xung quanh chắc chắn mọi người ngủ say, mình bóp đều 2 vú từ ngoài áo. Sau mình lấy cái áo khoác của mình khoác lên vai em nó, cốt để che cái tay, mình thò từ trên xuống, bóp từ ngoài nịt vú, rồi lòn tay vào vú. Núm vú em nó khá to. Mình bóp rồi se đầu vú. Em nó vẫn ngủ. Bóp vú 1 lúc, mình lấy tay kéo cằm em ấy lên, mình cúi xuống hôn, em nó hơi hé miệng tiếp nhận, tiếp nhận thôi chứ không hôn lại. Mình nghĩ chắc em nó tỉnh chứ không phải ngủ, chỉ giả vờ ngủ thôi.

Mình bắt đầu xoa bụng, rồi lần xuống mu lồn. Mình gạt chân em nó để dạng ra rộng chút, úp bàn tay vào mới sướng. Mình úp bàn tay vào mu lồn và bóp. Vừa bóp vừa xem phản ứng em nó, vẫn không phản ứng. Mình chuyển cái áo khoác xuống che ngang đùi, kéo lên tới bụng, và bắt đầu mở khuya quần, khóa quần. À em nó mặc nịt vú màu hồng, và xilip cũng hồng nốt, chắc là 1 bộ.

Cũng tuần tự xoa bên ngoài xilip, thấy xilip ướt. Mới luốn tay vào trong, mu lồn em nó to, lông nhiều, rậm xuống tận mép lồn. Bàn tay úp vào là lạo xạo. Mình trược từ từ ngón tay vào giữa 2 mép lồn ướt và bắt đầy tiến hành các động tác xoa lồn, xoa mồng đóc. Em nó bắt đầu thở hắt, gấp hơn và có kiểu như khó thở hơn. Lần này mình hôn thì em nó đáp lại, đưa lưới dài ra chút, mỗi có phối hợp với mình. Nhưng mắt vẫn nhắm tịt, tay vẫn để yên.

Mình xoa lồn 1 lúc, đưa ngón tay ướt nước lồn ra mút, rồi lại đưa vào xoa. Mình sợ em nó còn trinh nên không dám đút ngón tay vào. Thứ nhất là sợ em nó đau, la lên thì bỏ mẹ. Thứ 2 là không thể vì tình huống này mà em nó mất trinh thì tội quá, không công bằng. Thế nên mình chỉ trượt ngón tay bên ngoài, măn 2 mép lồn, xoa ngay lỗ lồn và quanh mồng đóc.

Đến 11h xe chạy tới Đông Hà, ghé ăn trưa. Em nó bảo mệt, không muốn xuống, mình cũng chả xuống, cứ ngồi ôm em nó. Khi mọi người xuống hết, đóng cửa lại, em nó đứng dậy, kéo khóa quần, cài nút quần, sửa lại quần áo. Mình vòng tay ôm em nó ngồi xuống thì em nó phản ứng. 2 anh em ngồi nói chuyện hỏi thăm nhau, mình muốn ôm hôn em nó cũng không cho, nói chung là như 1 người khác ấy.

Mọi người ăn xong lên xe, xe lại bắt đầu bon bon vào Huế (xe này chạy vào Đà Nẵng). Mọi người lại ngủ, mình lại cởi khuya quần, khóa quần và lòn tay vào xoa lồn em nó, em nó lại thở gấp gáp. Đúng là kỳ cục thật chứ, lúc nãy chỉ có 2 đứa trên xe thì chả cho làm gì.

Xe chạy vào Huế, mình xuống xe, thì em nó chào, mà mắt như dại đi, vẻ mặt ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Hồi đó chưa có ĐT, nên cũng không có chuyện trao đổi số ĐT. Đến tên em nó, mình hỏi nhưng cũng chẳng bao giờ nhớ.

Một kỷ niệm mà không bao giờ mình quên được.

Leave a Reply