“Trăng tình lên ngơ ngác”.

Con trai tôi đã ba tuổi. Cháu ở với ông bà nội. Thảng hoặc, tôi và Diễm về thăm. Tôi chăm chỉ với ruộng vườn. Cô Ba bề bộn với thương trường. Diễm lo việc nhà. Bé Nga trổ mã, đến tuổi dậy thì. Chúng tôi sống bình yên nơi miệt vườn hiền hòa của miền Đông Nam bộ.

Điện thoại của tôi reo lúc nửa đêm. Tôi nhận ra giọng chị gái nghẹn ngào. Cha vừa qua đời do tai biến mạch máu não. Tôi hốt hoảng, lao xuống phi trường bay ra Bắc trong đêm. Tôi về kịp để nhìn mặt cha lần cuối trước khi làm lễ khâm liệm, nhập quan.

Nhìn cha bình thản trong giấc ngủ ngàn thu, lòng tôi vừa nhẹ nhàng vừa đau khổ. Tôi mặc quần áo tang, vải xô trắng. Đầu đội nón rơm quấn bẹ chuối. Tay cầm gậy tre. Đứng bên linh cữu cha để vái lạy đáp lễ những người tới phúng điếu.

Cơ thể rã rời, tâm hồn tan nát, tôi chôn mình trong nỗi đau thương. Tôi cố nuốt nỗi thống khổ của cả thể xác lẫn tinh thần. Tôi khóc thầm. Thương cha chí lớn không thành. Thương mẹ tần tảo sớm khuya. Thương anh tài cao phận thấp. Thương chị phận nữ đa đoan. Thương Cô Ba và Diễm hồng nhan bạc phận.

Tinh thần tôi đang lang thang miền vô cực chứa đầy những sự kiện lộn xộn hỗn mang, bỗng có tiếng chào từ phía sau: “Cậu Út mới về chịu tang Thầy.” Tôi giật mình vì cách xưng hô rồi quay lại. Một gương mặt phụ nữ đẹp quý phái như lạ lại như quen. Đôi phút ngỡ ngàng, tôi nhận ra chị Duyên, người học trò cũ của cha tôi. Quá khứ buồn vui như gió, như mưa ùa về vây hãm.

Cha tôi dạy tiếng Anh tại một trường sư phạm trên tỉnh. Chị Duyên sinh viên khoa tiếng Anh. Nhà chị cách nhà tôi chục cây số. Mỗi dịp lễ, Tết, chị ghé thăm và trở nên thân quen. Mùa hè, công việc đồng vất vả. Chị ghé giúp mẹ. Giữa tôi và chị như hai chị em. Có khi chúng tôi đùa giỡn như hai người bạn. Có khi như một cô giáo với học trò.

Tôi còn nhớ. Những buổi tối mùa đông rét mướt. Tôi và chị bên nhau, trong chiếc ổ rơm ấm góc nhà. Chúng tôi chụm đầu bên ngọn đèn dầu đọc tiểu thuyết, cùng khóc, cùng cười qua mỗi biến cố thăng trầm, may rủi, đớn đau của nhân vật. Chúng tôi bâng khuâng, luyến tiếc, oán trách, giận hờn với trò chơi ma quái của thần ái tình với nàng Hermia kiều diễm và chàng thi sĩ phong tình Lysander bỏ nhà trốn vào rừng trong vở kịch lừng danh “Giấc mộng Đêm hè” của văn hào William Shakespeare.

Có lúc, chúng tôi đỏ mặt, sượng sùng với tình tiết thậm xưng đầy khêu gợi của ngọn gió hoang đàng phóng túng gian díu làm cho cánh buồm có chửa. Có lúc, chúng tôi thổn thức với hình ánh trăng đầu tháng như cánh cung của thần tình ái giữa đêm đen muôn vàn tinh tú.

Chúng tôi ngồi sát nhau. Tôi nghe hơi thở của chị. Tôi ngửi thấy mùi tóc, mùi da thịt. Tay chị đặt tay lên vai tôi dịu dàng. Đùi chị mềm mại đè lên đùi tôi. Lòng tôi rạo rực. Dương vật tôi cương lên. Tôi xấu hổ giấu kín mặc cảm tội lỗi.

Có những chiều tháng Mười, chúng tôi thu gom rơm rạ để ngày mai kịp cày ruộng. Gánh xong những bó rơm cuối cùng, thì trời đã tối, chị Duyên đẩy tôi ngã vào đống rơm. Tôi kéo chị theo. Chị đè lên người tôi. Rơm phủ trên đầu. Rơm quấn dưới chân. Chúng tôi vùng vẫy, cấu véo, đấm đạp, giỡn đùa như hai đứa trẻ. Tôi nằm dưới. Chị đè lên trên. Mặt chị úp lên mặt tôi. Tóc chị quấn quanh cổ tôi. Vú chị đè lên ngực tôi. Bụng chị đè lên bụng tôi. Đùi chị đè lên đùi tôi. Chị ôm tôi rất chặt. Người tôi nóng ran. Cảm giác lạ lùng lan tỏa toàn thân. Tôi nghĩ đó chỉ là những va đập, hồn nhiên vô tình.

Mẹ tôi thường bảo: Chị Duyên đẹp người, đẹp nết, tháo vát, thắt đáy lưng ong, vừa khéo chiều chồng, vừa khéo nuôi con. Chị Duyên là người đàn bà nở mông rộng háng, mắn con, dễ đẻ, thuận lợi đường sinh nở. Anh nào lấy được chị ấy thì may mắn phúc đức lắm.

Con trai tuổi mới lớn rất mù mờ, nếu không nói là dốt nát về cách đánh giá ngoại hình phụ nữ. Tôi cãi mẹ: “Chúng con chẳng cần thắt đáy lưng ong, chẳng cần nở mông rộng háng. Đó là những tư tưởng phong kiến, bảo thủ, lạc hậu. Thế hệ chúng con là lý tưởng, là ước mơ, là hoài bão, là cống hiến, là hy sinh, là phấn đấu.”

Mẹ tôi thở dài, mắng yêu: “Cậu Út, chỉ trứng khôn hơn rận.”

Tôi còn năm nữa là hết cấp III. Cha tôi về hưu, dành thời gian cho gia đình, và kèm tôi học tiếng Anh. Chị Duyên vào năm cuối cao đẳng, phải làm luận văn tốt nghiệp. Chị ghé hỏi bài cha tôi nhiều hơn. Chúng tôi có thêm cơ hội quấn quýt bên nhau.

Vào một đêm cuối thu. Gió heo may lạnh. Chị Duyên ghé thăm, tình cờ có đoàn chèo trên tỉnh về biểu diễn. Người làng kéo đi coi như trẩy hội. Tôi và chị Duyên tới sớm, chọn một chỗ ngồi tựa lưng vào gốc bàng. Trời lành lạnh. Tôi và chị bên nhau. Đùi chị mềm mại cọ vào đùi tôi. Tôi ngửi thấy mùi tóc gội bồ kết thật dịu dàng dễ chịu. Tôi cảm nhận hơi ấm từ cơ thể chị truyền qua. Chị nắm tay tôi. Người tôi rạo rực.

Đèn tắt. Tiếng trống, nhị, phách, mõ, sáo vang rền, réo rắt hòa với giọng hát nữ ngất ngây theo điệu Lới lơ vui nhộn quen thuộc của vùng đồng bằng châu thổ “Ta đi, là đi chợ Dốc. Ngồi gốc cây đa. Thấy cô bán rượu mặc áo nâu già…”

Thỉnh thoảng, Chị Duyện bóp mạnh tay tôi, như muốn nhắc gửi điều gì. Tôi đoán. Chị bộc lộ những cảm xúc buồn vui đang diễn ra trên sân khấu. Một diễn viên nữ, vú to, yếm thắm, áo tứ thân tôn tạo mông to tròn đẩy đưa, õng ẹo, lả lướt bước ra, cùng với làn điệu Đào liễu cất lên như một lời trách cứ “Đào liễu có một mình. Em đi đâu hỡi cô nàng ơi! Đào liễu có một mình… Ấy kìa hai vai, đang còn gánh nặng, mà để nhật trình, nhật trình đường xa…”

Nỗi buồn bâng khuâng dâng trào trong lòng tôi khi nghe lời hát. Chị Duyên nắm tay tôi chặt hơn, rồi kéo tay tôi từ từ chầm chậm đặt lên trên vú chị. Tôi giữ im, không rút tay ra. Bàn tay chị ấn mạnh lên tay tôi. Tay tôi đè mạnh vú chị. Rồi, chị nắm tay tôi luồn dưới áo, đẩy áo ngực lên, đặt tay tôi úp lên vú. Bấy giờ tay tôi đã trực tiếp nằm trên vú chị, không còn lớp vải ngăn cách.

Trời tối đen. Trên sân khấu đèn tắt. Cảnh nàng Xúy Vân tóc rũ rượi hiện lên trên bến sông, đêm âm u, gọi đò ai oán, “Đò ơi! Bớ đò ơi!” Tiếng khóc Làn thảm cất lên. Khán giả hướng về sân khấu, thổn thức với phận gái mong manh, chấp chới, với hoàn cảnh éo le, với khát vọng tình yêu, muốn xô đổ phá vỡ gông cùm.

Chị Duyên kéo tay tôi từ vú phải qua vú trái. Chị đẩy tay tôi xuống dưới, luồn trong quần. Tay tôi úp lên lồn chị. Tôi cảm thấy lớp lông mềm mại, ướt nhẹp. Chị thì thầm bên tai tôi như lời rên rỉ. Tôi chẳng còn lòng dạ nào để nghe chèo. Cảm giác đê mê, tê dại toàn thân. Hồi sau, chị than mệt, muốn về nghỉ. Tôi ngoan ngoãn đi theo.

Về đến sân nhà. Cha mẹ tôi đã ngủ. Không gian thinh lặng đến mức nghe thấy tiếng muỗi bay. Trời tối mờ ảo dưới ánh trăng thượng tuần. Chị kéo tôi ra vườn, đẩy tôi vào gốc bưởi, rồi ôm lấy tôi. Chị hôn tôi. Chị cởi áo tôi, rồi cởi áo chị. Hai vú chị đè lên ngực tôi. Chị tụt quần xuống, đứng dạng chân. Lồn chị đè lên chim tôi. Dương vật tôi cương cứng ủi vào háng chị. Chị luồn tay kéo quần tôi xuống. Dương vật tôi cương cứng bật ra. Chị đưa lồn chị đè lên. Dịch âm đạo lai láng. Dòng tinh dịch bắn ra. Người tôi nóng ran. Mồ hôi tôi tứa ra. Toàn thân tê dại. Tôi mất phương hướng. Cảm giác lo sợ phạm tội bao trùm.

Câu chuyện chỉ có thế. Nhưng nó vĩnh viễn in vào tâm trí, và theo tôi cho đến tận bây giờ.

Sau này, khi tôi trở thành gã đàn ông hoang đàng. Nghĩ lại đêm đó một cảm giác pha trộn của hối tiếc và trân trọng. Hối tiếc vì đã không giao hợp với chị Duyên đêm đó. Hối tiếc vì chị Duyên đã dâng hiến trinh tiết thiêng liêng cho tôi, nhưng tôi lại dại khờ từ chối. Hối tiếc vì tôi đã làm chị buồn và thất vọng. Tôi là kẻ hèn nhát, không bản lĩnh. Nhưng tôi trân trọng nó, vì đó là kỷ niệm tuyệt vời thánh thiện của tuổi chập chững vào đời.

Đó chính là hạt giống ái tình đầu tiên chị Duyên gieo vào tâm hồn tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi ngửi mùi mồ hôi, mùi áo quần, mùi tóc, mùi da thịt nồng nàn. Lần đầu tiên tôi ngửi mùi âm đạo, mùi âm dịch, ngây ngất đê mê. Lần đầu tiên trong đời tôi nhận cảm bằng xúc giác của da thịt cọ xát vào da thịt, của âm đạo va đập với dương vật, của bầu vú căng tròn bị vò sé. Lần đầu tiên trong đời, tôi nhận cảm thấy những bí mật thiêng liêng của âm đạo. Lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra sức mạnh cám dỗ phi thường của dương và âm vật.

Có lẽ từ khi đó, hình ảnh của chị Duyên, một phụ nữ “nở mông rộng háng” đeo bám tôi. Tôi nhớ lại một thành ngữ của người Khmer “Say rượu chỉ mất một ngày. Say người đàn bà là mất cả cuộc đời.” Tôi đã bỏ sự nghiệp, bỏ cả thời trai trẻ để tìm kiếm, theo đuổi, nhớ nhung, thèm khát bóng dáng của chị Duyên cho đến khi tôi gặp Cô Ba.

Tiếng trống, kèn, nhị, sáo, chũm chọe, thanh la và tiếng ca ai oán của phường bát âm vừa cất lên giai điệu “Lâm khốc” đã đưa tôi về lại với đám tang cha.

Giữa tôi và cha chỉ còn lại một mẩu nhỏ của thời gian trên dương thế, chỉ còn một khoảnh khắc cuối cùng để ngắm nhìn cha. Tôi rã rời. Tôi cố vươn dậy, với tới quan tài cha để nói với cha lời chia tay. Tôi khóc trong lòng. Tôi đang chiêm nghiệm về sự chết và nỗi buồn thiêng liêng này.

Đầu tôi quay cuồng. Tâm hồn tôi tơi tả. Tôi thương cha. Tôi khóc thương tuổi thơ đói nghèo, héo hắt, hồn nhiên, hoang dại. Tôi đang ngụp lặn trong sự đau khổ tột cùng, bỗng có một bàn tay mềm mại nắm lấy tay tôi. Tôi quay lại. Chị Duyên.

Chị động viên tôi. Đời người ngắn ngủi. Sống gửi thác về. Nơi trần thế bon chen lắm nỗi. Chị bảo tôi đừng khóc, để Thầy nhẹ bước vào nơi tiên giới.

Chị Duyên nắm chặt tay tôi. Chị đứng sát tôi. Kỷ niệm về đêm xem hát chèo năm xưa ùa về. Hình như vú chị đang cọ xát vào người tôi. Mắt tôi nhòa lệ. Đứng bên chị, bên quan tài cha. Tôi nhìn chị như muốn nói lời xin lỗi. Tôi đọc lại cho chị nghe bài thơ của Nguyễn Bính mà chị và cha tôi thường nghe tôi đọc năm xưa:

‘Thương tuổi nhỏ ta nghèo.

Thầy giáo già nghiêm khắc.

Đời phố huyện đìu hiu.

Trăng tình lên ngơ ngác. ‘

32 Replies to “CÔ BA 5”

  1. Magnificent beat ! I would like to apprentice even as you amend your web site, how can i subscribe for
    a weblog site? The account aided me a applicable
    deal. I have been a little bit acquainted of this your broadcast provided vibrant clear concept

  2. My programmer is trying to convince me to move to .net from PHP.
    I have always disliked the idea because of the costs.
    But he’s tryiong none the less. I’ve been using
    Movable-type on several websites for about a year and am concerned about switching to another platform.
    I have heard fantastic things about blogengine.net.
    Is there a way I can transfer all my wordpress content into
    it? Any kind of help would be greatly appreciated!

  3. Do you have a spam issue on this website; I also am a blogger,
    and I was wondering your situation; many of us have developed some nice practices and we are looking to
    trade methods with other folks, please shoot me an e-mail if interested.

  4. dating sites
    First of all I want to say awesome blog! I had a quick question in which I’d like to ask if you do not mind.
    I was curious to find out how you center yourself and clear your thoughts
    prior to writing. I’ve had a hard time clearing
    my mind in getting my thoughts out there. I truly
    do enjoy writing however it just seems like the first 10 to 15 minutes are wasted just trying to
    figure out how to begin. Any suggestions or tips?

    Cheers! free dating sites

  5. scoliosis
    It’s appropriate time to make some plans for the future and it’s time to be happy.
    I’ve read this post and if I could I wish to suggest you some interesting
    things or tips. Maybe you can write next articles referring
    to this article. I desire to read more things about it!

    scoliosis

  6. scoliosis
    I’m not that much of a internet reader to be honest but your
    blogs really nice, keep it up! I’ll go ahead and bookmark your website to come back later.

    Many thanks scoliosis

  7. scoliosis
    Today, I went to the beachfront with my children. I
    found a sea shell and gave it to my 4 year old daughter and said “You can hear the ocean if you put this to your ear.” She put the shell to her ear and screamed.
    There was a hermit crab inside and it pinched her ear.
    She never wants to go back! LoL I know this is totally off topic
    but I had to tell someone! scoliosis

  8. It’s actually a nice and helpful piece of info. I’m happy that you simply shared this useful information with us.
    Please keep us up to date like this. Thanks for sharing.

  9. Its such as you read my mind! You seem to grasp a lot
    about this, such as you wrote the guide in it or something.
    I think that you simply can do with some percent to drive the
    message home a little bit, but instead of that, this is magnificent blog.
    An excellent read. I’ll definitely be back.

  10. Its like you read my mind! You appear to know so much about this, like you wrote the book
    in it or something. I think that you can do with
    some pics to drive the message home a bit, but instead of that, this is magnificent blog.
    A great read. I will definitely be back.

  11. Write more, thats all I have to say. Literally, it seems as though
    you relied on the video to make your point. You obviously know what youre talking about, why waste your intelligence on just posting videos to your weblog when you could be giving us something informative to read?

  12. My spouse and I stumbled over here by a different page and thought I might as well check things out.
    I like what I see so now i’m following you.
    Look forward to looking at your web page yet again.
    0mniartist asmr

  13. It’s really a great and helpful piece of information. I’m satisfied that you just shared this useful
    info with us. Please stay us informed like this.

    Thank you for sharing. 0mniartist asmr

  14. My brother bookmarked this website for me and I have been going through it for the past several hrs. This is really going to help me and my friends for our class project. By the way, I enjoy the way you write.

  15. I just wanted to thank you again for the amazing web page you have designed here. It truly is full of useful tips for those who are definitely interested in that subject, in particular this very post. Youre really all so sweet plus thoughtful of others and also reading your website posts is an excellent delight to me. And what generous reward! Ben and I will have excitement making use of your recommendations in what we should instead do in a few weeks. Our collection of ideas is a distance long which means that your tips will be put to very good use.

Leave a Reply