Trong suốt năm lớp 10, tôi đã không dám đối diện với nàng, đúng ra là tôi sợ những người con gái như nàng: Xinh xắn, học giỏi, lạnh lùng, làm cán bộ lớp (nàng làm bí thư chi đoàn nhưng sau đó xin từ chức, không làm chức vụ nào trong lớp nữa), và rất nhiều người theo đuổi. Hồi đó tôi hay nói đùa với đám bạn rằng “tao xem Tây Du ký nhiều rồi, mấy đứa con gái như con Chi đều là yêu quái hết”. Còn tôi thì hình thức rất bình thường, lại lười biếng, bất cần, ỷ mình có tố chất thông minh nên coi thường việc học, ham chơi game hơn. Nên ở trên lớp mặc dù hiểu bài rất nhanh, chăm phát biểu, nhưng điểm kiểm tra cứ được 6 – 7 điểm, từng đấy thôi tôi cũng cảm thấy hài lòng lắm rồi. Và tôi biết những đứa con gái như nàng sẽ chẳng bao giờ để đến tôi.

Có điều hơi khó hiểu, mặc dù tôi hay chế giễu mấy thằng con trai vệ tinh cứ bám theo nàng “như ruồi bu cứt” thế nhưng tôi cũng không ngăn nổi mình thỉnh thoảng lại liếc trộm cái khung cửa sổ nơi nàng ngồi, ánh nắng trót lọt, ngoài sân trường, hoa bằng lăng “tím mộng tím mơ”, nhưng so với cái người ngồi bên trong khung cửa ấy, có phần kém rạng rỡ hơn. Nhưng dù có thế tôi vẫn chả dám mơ mộng nhiều về nàng. Có nhiều lần tôi bắt gặp nàng liếc nhìn tôi, tôi lại tự tát vào mặt mình mà tự nhủ “là do mình bị ảo tưởng đấy thôi”. Nguyên năm lớp 10, chẳng có một lần tôi và nàng nói chuyện với nhau. Nào ngờ lên lớp 11 nàng chủ động đến ngồi cạnh tôi…

Nãy giờ lan man quá rồi. Quay lại câu chuyện, buổi trưa hôm đó, mặc dù vừa nóng vừa mệt vừa đói bụng, tôi vẫn bình chân như vại khoanh tay đứng nhìn đám học sinh đang trong trận chiến tranh giành suất cơm trưa. Cảnh tượng như ong vỡ tổ này diễn ra 2 lần 1 ngày. Ở hành lang nhà ăn phía đối diện cách 1 khoảng sân, Chi vừa gào thét tên tôi vừa vẫy tay ra hiệu:

– Vi Tân!!! Vi Tânnn! Lại đây tớ bảo!!!

Tôi lê thê lếch thếch tiến đến góc hành lang chỗ nàng đang đứng tách khỏi đám đông.

– Hi! Nhìn mặt là biết chưa ăn cơm rồi đúng không?

– Ờ! – Tôi trả lời đầy vẻ chán chường.

– Tớ cũng chưa ăn. Mà này, chiều thứ 2 bọn trong phòng tớ đi học cả đấy! Với cả ngày mai tớ không đi chơi với cậu được đâu. – Nàng kiểu nửa vui nửa buồn.

– Ờhhh… Lý do?

– Mẹ mới gọi điện bảo sáng mai cả nhà sẽ xuống thăm tớ.

– Thế thì càng tốt. Tiện thể để tớ ra mắt luôn! – Tôi sốt sắng.

Nàng tròn mắt nhìn tôi:

– Ra mắt á???

– Ừ! Với tư cách là con rể tương lai!

– Hả? Cậu có dám không??? – Nàng hỏi vẻ thách thức.

– Đùa thôi, chả dám. Thế thôi sáng mai ngủ 1 trận cho sướng vậy. Thế còn buổi chiều?

– Họ ở đây đến tối mới về cơ!

– Thế thì chiều mai lại đi solo Yasuo với bọn nó chứ biết làm gì nữa 🙁

– Suốt ngày game gủng! Thôi đi ăn cơm đi mà về nghỉ, chiều còn đi học! – Nàng trách móc.

Tối thứ 7 là buổi tối duy nhất trong tuần mà đám học sinh nội trú chúng tôi không phải học bài mà được vui chơi tự do trong khuôn viên ký túc, nhưng không được ra ngoài, các cổng đều khóa và có học sinh được cắt cử trực thay bảo vệ. Tối nay đến phiên tôi trực cổng, mà lại là cổng sau, tối om, vắng vẻ không một bóng người, tôi ngồi vò võ trong phòng bảo vệ, điện thoại thì bị thầy quản sinh tịch thu. Tôi chán chường, con muỗi vo ve trong phòng tôi cũng chả buồn đập, khẽ thì thầm: “Giờ này, đang làm gì vậy, Thùy Chi ơi!”

Ngày Chủ nhật của tôi trôi qua chán ngắt: Sáng ngủ đến trưa, chiều ra quán net, tối học bài. Có điều, hình ảnh của Chi cả ngày cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, làm gì cũng không tập trung nổi. Tôi nhớ Chi da diết… Mà càng nhớ Chi thì tôi lại càng buồn! “Em là thứ gì đó quá xa vời, dù chỉ là trong cơn thủ dâm!” Tôi thầm nhủ với lòng mình như vậy.

Sáng thứ 2, chẳng hiểu sao nghĩ đến chuyện sắp được gặp Chi mà tôi lại có cảm giác như mình thiếu nghị lực đến như thế. Đến nỗi, tôi vệ sinh cá nhân xong, tiện tay đút bàn chải đánh răng vào túi áo trước ngực, cứ thế sơ vin gọn gàng rồi đeo cặp lên lớp. Tôi cứ cắm đầu cắm cổ bước đi mà không để ý xung quanh người ta đang chỉ trỏ, cười cợt mình.

Tôi mang bộ mặt thất thểu vào lớp. Chỉ có Chi đang ngồi ôn bài và 2 đứa khác đang trực nhật. Bỗng cả 3 người nhìn tôi cười khúc khích. Tôi hoang mang đưa tay lên vuốt trên mặt, trên đầu, trên khắp cơ thể mình xem có bị dính gì không. A ĐỊT MẸ!!! Tôi thốt lên, cất vội chiếc bàn chải vào cặp, nhếch mép cười cay đắng, ê chề, tủi nhục tiến về chỗ ngồi. Chi vẫn ngồi che miệng nhìn tôi không ngừng cười. Thế này thì có nhục thân tôi không chứ lại! Bọn kia tôi không nói làm gì, nhưng cái người con gái mà tôi nhớ như điên như dại suốt tối thứ 7 và nguyên ngày chủ nhật đang cười vào mặt tôi cơ đấy!

Tôi ngồi gục xuống bàn học, trông tôi lúc này chả khác gì tên trộm mới bị đánh. Bỗng nàng vuốt nhẹ lưng tôi, tôi ngẩng mặt lên, nàng đưa tay sờ trán tôi, vẻ mặt tươi cười lúc nãy đã chuyển sang lo lắng:

– Không phải bị sốt, thế có khó chịu trong người không?

– Mệt! – Tôi đáp không ra hơi, rồi lại gục xuống, nhắm mắt lại.

– Hay là xuống phòng y tế nhé!

– Không cần, để tớ yên là được rồi.

– Nếu mà mệt quá thì phải nói đấy nhé.

Tôi gật đầu. Nàng quay sang ôn bài, chốc chốc lại vuốt lưng tôi vài cái.

Giờ chào cờ hôm ấy tôi và Chi vẫn ngồi cạnh nhau. Trong lúc thầy hiệu trưởng phát biểu, nàng cấu nhẹ vào đùi tôi:

– Hôm qua đi chơi vui không?

– Chán phèo! Còn cậu chắc vui lắm nhỉ?

– Tất nhiên rồi! Cậu không giận tớ chứ? Vì tớ mà…

Nàng ngập ngừng vẻ hối lỗi. Tôi hiểu ý mỉm cười đáp:

– Cậu vui là được rồi.

Hai đứa cứ thế im lặng 1 đến lúc chào cờ xong, đám học sinh lục tục về lớp. Đột nhiên nàng lại véo hông tôi, nói:

– 1 Giờ rưỡi chiều nay nhé!

– Thế có học bài hay giải đề gì đấy không?

Nàng hấp háy mắt ẩn ý:

– Tùy cậu!

Trong giờ học, tôi cứ suy nghĩ về chuyện chiều nay, lo lắng, hồi hộp. Tự đấu tranh tư tưởng: Chắc cũng như 1 buổi học nhóm bình thường thôi, cùng làm đề, tìm tài liệu, thảo luận… đại loại thế. Nhưng nếu đơn giản như vậy thì tại sao nàng lại tỏ ra bí hiểm đến thế? Thôi mặc kệ, muốn ra sao thì ra!

Một giờ chiều, tôi tắm rửa sạch sẽ, tay cầm quyển vở đi về hướng ký túc xá nữ.

Đầu óc tôi trống rỗng đứng trước cửa phòng nàng gõ cửa. Nàng vẫn mặc bộ đồ ngủ như hôm trước. Tôi bước vào phòng, chốt cửa, đánh liều kéo nàng lại hôn chụt lên đôi môi đỏ mọng kia. Nàng có vẻ bất ngờ lắm, mặt đỏ ửng lên cúi xuống đất bối rối.

– Gì… Gì vậy?

– Hôn chứ gì!

Nàng lí nhí:

– Nụ hôn đầu của người ta… Chẳng lãng mạn gì cả! Làm lại đi!

Tôi ném quyển vở lên chiếc giường bên cạnh, ôm nhẹ nàng vào lòng, quên hết trời đất. Tôi chẳng biết hôn kiểu Pháp, kiểu Mỹ gì, cứ thế mút lấy môi nàng chùn chụt. Nàng bắt đầu hưởng ứng, luồn lưỡi vào miệng tôi… Hôn chán chê, nàng bảo lên giường đi. Nàng dắt tay tôi trèo lên giường nàng rồi nằm xuống, tôi cũng lập cập nằm đè lên người nàng, nhìn nàng trân trân.

Leave a Reply