Thời gian quả là một liều thuốc tiên, nó đã xóa tan và chữa lành được vết thương lòng đó. Kể từ hôm đó, tôi cũng còn rất buồn. Nhưng tôi cố quên chuyện đau lòng bằng quyết tâm vùi đầu vào chuyện học hành. Đó cũng là lý do mà kỳ thi học kỳ I của tôi đạt kết quả tốt. Tôi là người có điểm trung bình cao nhất lớp. Tôi vinh hạnh được nhận học bổng của trường.

Kể từ đó tôi được mang một biệt danh đáng tự hào: Anh hùng đệ nhất tri thức. Và cũng vì thế, cộng với phong cách phong lưu trần thế của tôi, các bạn cứ theo tôi như hình với bóng, đặt biệt là các bạn nữ. Họ mê tôi đáo để. Thậm chí những lúc tôi đi vào thư viện để học thì sau lưng tôi ít nhất cũng có cả một tiểu đội nữ đi theo.

Tôi cũng cảm thấy vui vui nhưng kèm theo đó lại là một nỗi buồn vô tận. Tôi lại nhớ về cô bé làng quê mộc mạc ngày nào. Thú thật là từ đó đến giờ, tôi chưa về lại quê tôi một lần nào. Không biết bây giờ, cô Dung ngày đó đã ra sao. Chắc cũng đã lớn lên và xinh đẹp rất nhiều. Tôi càng mơ tưởng và trông đợi Tết đến cho mau. Tôi quyết định tết này phải về quê một chuyến. Trước hết là thăm lại quê hương, nơi mà tôi đã có một thời sống và lớn lên ở đó. Sau đó là thăm lại Dung, người mà tôi đã cách xa hơn tám năm nay.

Trời se lạnh. Cũng không có gì là lạ, trời gần về Tết bao giờ cũng thế. Những tia nắng sớm chiếu qua cửa sổ làm sáng lên cả căn phòng. Tôi cố ngủ để bù cho tối hôm qua phải đãi bạn bè tới khuya để ăn mừng tôi lãnh học bổng. Thật ra mà nói tiền bạc với tôi không là vấn đề quan trọng. Tôi chỉ vui vì mình đã thực sự vươn lên với cái danh học giỏi (anh hùng đệ nhất tri thức) mà lớp đã tặng cho tôi, đó cũng là điều làm tôi hãnh diện.

Cha mẹ tôi hôm nay đã đi lấy hàng từ sớm, nhà chỉ còn tôi và chị phụ việc bán hàng. Bổng chị gọi tôi:

– Cậu chủ ơi! Cậu có khách kìa.

Thật là khổ. Không biết ai lại nỡ đánh thức tôi vào lúc này. Làm hỏng cả một giấc ngủ ngon lành. Tôi thật là thắc mắc. Mấy đứa bạn, ngày hôm qua mình đã đãi nó hết rồi mà, chả lẽ bây giờ lại muốn điều gì nữa sao. Tôi vội đi làm vệ sinh cá nhân. Choàng vội chiếc áo sơ mi đi xuống nhà tiếp khách.

Điều ngạc nhiên đầu tiên: Vị khách của tôi là một cô gái. Tôi nhìn từ sau xuyên qua mái tóc dài óng ả mượt mà. Tôi bước tới trước mặt nàng. Và đây là một điều bất ngờ thứ hai. Điều này làm cho cảm xúc của tôi như dâng trào lên. Người đứng trước mặt tôi lúc này không ai khác chính là Dung, người mà tôi đã bao ngày nhớ nhung. Tôi vẫn không thể tin vào mắt của chính mình. Tôi hỏi:

– Dung phải không?

– Anh Thiện!!

Nàng vừa nói vừa ôm chồm lấy tôi. Chúng tôi xúc động đến ứa nước mắt. Đã bao năm xa cách mà nay gặp lại. Em Dung bé bỏng của tôi. Tụi tôi ôm nhau thật lâu. Tôi sợ nếu buông ra, sẽ có một thế lực nào đó lại chia lìa tôi và nàng một lần nữa. Lần này tôi muốn giữ nàng cho riêng tôi mãi mãi. Có vài giọt nước mắt rơi nhẹ xuống áo sơ mi khá mỏng của tôi, thấm nhẹ qua làm ấm cả một vùng da của tôi. Tôi biết đó là những giọt nước mắt chân tình của nàng. Vì chính tôi, người phải nói là có đủ khí phách nam nhi, cũng không kềm nổi giọt lệ nghẹn ngào nữa là. Huống chi là Dung, một người con gái liễu yếu đào tơ.

Tôi nói trong xúc động:

– Dung ơi! Thiện nhớ Dung quá chừng!

– Dung cũng vậy!

Tôi buông Dung ra, lau nhẹ những giọt nước mắt trên khóe mắt của Dung và nói:

– Dung lên đây lâu chưa?

– Chỉ mới lên thôi. Vừa xuống bến xe là Dung ghé đây liền. Ba mẹ Dung kêu nàng lên đây thăm anh Tuấn. Nghe nói ảnh đang nằm bệnh viện.

– Ờ, cả hai tháng rồi chứ ít gì, không biết ảnh đã đỡ lại chưa. Nghe nói là ảnh bị sốc quá nặng trước cái chết của chị Trâm.

Chợt nghĩ ra là tôi đang đói bụng cồn cào. Tôi bảo Dung:

– Thôi chết, Dung ăn gì chưa để Thiện đi mua cho cả hai cùng ăn?

– Ờ, Dung cũng đang đói nè.

Tôi ôm Dung hôn trước khi đi. Tôi chạy vội mua hai ổ bánh mì. Về nhà tôi mở tủ lạnh lấy 4 cái hột gà làm 2 phần ốp la cho hai đứa cùng ăn.

Trưa hôm đó, Dung ở lại nhà tôi. Tôi và Dung lại cùng nằm với nhau và tâm sự như hồi còn nhỏ. Chỉ khác một điều là ở dây không có cái giường ọt ẹt như ngày xưa nữa, mà là cái giường nệm ấm áp.

– Dạo này anh Thiện học hành như thế nào?

– Cũng hơi khá khá – tôi khiêm tốn trả lời.

– Thế anh đã có yêu ai chưa.

Tôi ngơ ngác. Không hiểu tại sao mà mỗi lần nói chuyện với Dung thì cái việc “ngơ ngác” luôn là bản chất của tôi vậy. Dung luôn đưa ra những câu hỏi khá bất ngờ. Và cho đến bây giờ, sau nhiều năm xa cách, Dung vẫn không tránh được những câu hỏi như thế. Tôi đáp lại Dung bằng một giọng nhỏ nhẹ:

– Tất nhiên là chưa. Nhưng bây giờ thì Thiện đang yêu một người rất là đặc biệt.

– Cho Dung biết được không vậy?

– Không được, chuyện bí mật quân sự.

Tôi cố tránh trả lời, vì tôi nghĩ rằng Dung thừa biết tôi đang nói về ai. Đó chính là Dung, người hiện đang nằm chung một cái giường với tôi.

– Anh Thiện xấu lắm! Chuyện gì cũng giấu Dung hết á. Dung giận anh luôn.

– Thôi mà, bỏ qua cho Thiện đi. Nếu Thiện nói cho Dung thì Dung đừng giận Thiện nữa nha.

– Ừ, Dung không giận đâu. Dung xin hứa.

– Người mà Thiện yêu là Dung đó.

Vừa nói tôi vừa choàng người qua ôm Dung. Đáp lại Dung cũng ôm tôi và nói:

– Dung cũng yêu anh Thiện nhiều lắm.

Và chúng tôi hôn nhau. Sau bao nhiêu năm xa cách, nụ hôn của chúng tôi vẫn nồng nàn say đắm như xưa. Tôi như đê mê ngây ngất. Dung khẽ nhoài người đè lên tôi. Nhưng vẫn giữ cho hai đôi môi sát nhau, lưỡi tôi và Dung vẫn chạm nhau. Cứ thế một hồi, tôi lại nhoài người lên nằm trên Dung. Ép sát bộ ngực đang căng phồng của Dung vào người tôi. Hai bộ phận sinh dục như muốn chạm vào nhau. Cứ thế tôi và nàng hôn nhau và nhoài người thay phiên nhau lên người kia.

Vừa hôn tôi nàng vừa cởi bỏ áo ngoài ra. Kế đến là chiếc áo ngực rồi đến chiếc váy mỏng manh chỉ chừa lại cái quần sịp đang ướt đẫm vì âm dịch của Dung mà thôi. Tôi cũng đã cởi hết áo quần để chừa lại cái quần lót nhỏ đang căng lên như muốn bung ra vì sự cương cứng của bộ phận sinh dục của tôi.

Tôi luồn tay xuống bụng dưới nhưng Dung đã giữ tay tôi lại, đưa lên chỗ cái vú của nàng. Tôi xoa bóp một cách điệu nghệ xung quanh vùng vú. Nàng không hôn tôi tiếp, ngừng lại và nói nhỏ với tôi:

– Bú nó đi anh Thiện, nó là của anh đó.

Tôi bú liếm từng cái, nút nó chùn chụt. Hết vú bên này sang vú bên kia. Tay tôi lại sờ soạng xuống vùng bụng dưới của nàng, tới vùng mu đang ướt đẫm thì tôi dừng tay lại. Tôi xoa xoa nó một hồi trước khi chọc thẳng ngón tay tôi vào. Sau đó tôi lại sờ soạng nhằm kích thích sự tiết âm dịch của Dung. Cửa mình Dung đang ướt nhem ướt nhẹp. Tôi nhẹ nhàng vuốt từng sợi lông ướt đẫm của Dung.

Cảm xúc hai người dâng lên tột độ đến nổi không có một ngôn từ nào có thể tả được. Ngày xưa chúng tôi cũng từng làm như vậy nhưng cảm giác lúc đó khác hẳn bây giờ. Lúc đó chúng tôi chưa ai đến tuổi dậy thì cả. Có chăng chỉ là cảm giác của những đứa trẻ ngây thơ mà thôi. Ngay lúc này đây chúng tôi mới có một cảm giác thật sự của những người đã trưởng thành.

Cũng giống như những ngày còn nhỏ, nàng chuẩn bị cuộc chơi bằng cách chồm người xuống tôi. Nàng từ từ cởi bỏ quần sịp của tôi và bú liếm đầu dương vật của tôi. Tôi cảm thấy nóng rân trong người, toàn cơ thể tôi lúc này như một ngọn lửa. Cứ mỗi lần nàng liếm qua đầu cu tôi, ngang qua lỗ cu thì tôi như bị điện giật. Thấy thế tôi không chịu đựng được nữa, cởi bỏ quần sịp của nàng và bắt đầu liếm từ hai bên háng. Từng giọt li ti dâm thủy chảy ra, tôi nhẹ nhàng liếm cho hết.

Đã thế, tôi còn nút thật mạnh cho nó ra nhiều hơn nữa. Dung cũng như tôi, nút mạnh. Dung hai tay cầm cu tôi, há miệng thật to để đưa nguyên con cu tôi vào miệng nàng. Tôi có cảm giác là đầu cu của tôi đụng tới lưỡi gà của nàng luôn. Dung lại kéo cu tôi ra khỏi miệng nàng để chuẩn bị đưa nó vào một lần nữa. Mỗi lần như vậy tôi nghe một cái chụt. Nàng liếm hết tinh dịch của tôi trước khi đưa nó vào miệng một lần nữa. Cứ thế hai ba lần gì đó.

Và chuyện gì đến cũng đến. Tôi không còn khả năng tự kiềm chế bộ phận sinh dục của tôi nữa rồi. Giờ này chỉ còn chờ bắn khí ra nữa thôi. Khoảnh khắc ấy đã đến. Khi nàng còng đang ngậm cả dương vật của tôi thì nó bắn tinh trùng ra từng dòng từng dòng. Nàng khẽ đưa lưỡi ra liếm hết rồi nuốt luôn cả vào miệng. Dung còn tiếp tục nút nó cho đến khi nó xìu hẳn. Hai đứa tôi ôm nhau trong tiếng nhạc du dương của một bài tình ca lãng mạn. Tôi thiếp ngủ lúc nào không biết.

Đến chừng bốn giờ. Dung âu yếm đánh thức tôi dậy:

– Anh Thiện ơi! Dậy đi tắm chung với Dung đi anh.

– Dung cho phép Thiện làm vậy hả? – Tôi hỏi dò ý.

– Có gì đâu. Hồi nhỏ tụi mình cũng từng tắm chung với nhau mà.

– Nhưng lúc đó chúng ta đều còn nhỏ, có biết gì đâu.

– Thì bây giờ Dung muốn chúng ta hãy sống lại thời tuổi thơ đây mà. Chiều Dung đi anh Thiện.

Nghe Dung nài nỉ, tôi đành siêu lòng, khẽ nói:

– Chỉ vì Dung thôi đó nha.

Hai đứa mặc vội quần áo và đi xuống phòng tắm. Tôi để cho Dung vào trước. Sau đó, tôi canh cho đến khi chị giúp việc không để ý tôi mới vào theo. Tôi nhìn Dung say đắm. Quả là một nàng tiên giáng trần. Một thân hình đều đặn, đôi mắt vẫn long lanh như ngày nào. Mái tóc óng mượt. Cặp ngực tròn trịa căng phồng lên. Vùng háng trắng toát để lộ lên vùng mu với những chùm lông đen nhánh. Toàn thân hình với làn da trắng mướt như bông bưởi.

Dung ngồi vào bồn tắm đã đầy nước, tôi vào ngồi sau lưng nàng. Trộn sữa tắm vào bồn làm cho bọt tung trắng xóa. Nàng nhẹ nhàng nói:

– Anh Thiện ơi! Kỳ cho Dung đi anh.

Tôi bắt đầu kỳ cho Dung, bàn tay tôi lướt nhẹ qua làn da mượt mà của nàng. Tôi nói:

– Nếu ngày nào cũng được như vậy thì hay biết mấy.

Dung xoay người lại cho tôi kỳ cặp vú tròn to của nàng. Nàng cứ nhoài người nhẹ lên mỗi khi tôi kỳ. Bàn tay tôi như có một ma lực mạnh mẽ đối với nàng. Có thể làm cho nàng đê mê sung sướng. Nàng tâm sự:

– Bàn tay anh Thiện ấm áp quá đi.

– Cặp vú của Dung cũng vậy. Tình cảm của chúng ta lúc nào cũng ấm áp có thể sưởi ấm được cho nhau.

Nàng kỳ cho tôi. Tại vì hồi nhỏ tụi tôi cũng thay phiên kỳ cho nhau nên tôi không muốn phá lệ. Đến đoạn nàng cầm con cu tôi mà kỳ. Cảm giác vui sướng. Tôi nhớ lại những ngày còn nhỏ. Ký ức đó lại trở về với tôi. Đồng thời tôi cũng nhớ luôn là tôi có hứa với Dung một điều là khi lớn lên tôi sẽ quan hệ tình dục với nàng. Chắc là Dung cũng nhớ, vì thế nên Dung hỏi tôi:

– Tắm xong, anh Thiện và Dung chơi lại trò chơi mà hai đứa mình đã từng chơi hồi nhỏ nha anh Thiện.

Tôi không dám trả lời. Chỉ nghĩ là tôi sẽ làm việc đó khi tôi và Dung trở thành bạn đời của nhau. Vì thế, nhiệm vụ của tôi là giữ gìn trinh tiết cho Dung. Tôi ngần ngại:

– Làm như vậy có phải đạo không Dung?

– Có gì đâu mà anh ngại. Hồi nhỏ làm được thì bây giờ cũng vậy. Có sao đâu.

– Làm như vậy còn gì trinh tiết của Dung nữa.

– Dung sẵn sàng hiến dâng cho anh Thiện hết.

Tôi không từ chối được và chỉ có thể tự an ủi rằng dầu sao thì tôi và Dung cũng là của nhau thôi. Tôi hôn Dung trước khi hai đứa suối nước lại toàn thân người.

Dung dẫn tôi lên phòng. Cởi bỏ hết tất cả bộ đồ trên mình. Tôi cởi theo Dung. Nàng nói:

– Dung không hối hận đâu. Dung sẽ chiều anh Thiện tất cả.

Dung đẩy tôi xuống nệm, nằm đè lên tôi. Hai người hôn nhau như chưa từng được hôn. Hai cái lưỡi chạm nhau, chuyền cho nhau những dòng tình cảm thắm thiết. Tôi mơn trớn cho Dung bằng cách lấy tay xoa cửa mình của nàng. Âm dịch nàng lúc này chảy ra nhiều hơn bao giờ hết, nhỏ cả xuống lên cái dương vật đang nứng của tôi.

Dung ngồi hẳn dậy, cầm con cu của tôi, chà nhẹ đầu cu vào âm hộ của nàng. Dương vật tôi nhận lấy những giọt âm dịch của Dung, trở nên trơn trượt. Tinh dịch của tôi và Dung hòa quyện lẫn nhau, cùng làm cho hai bộ phận sinh dục thêm trơn ướt. Tôi thấy thâm tâm mình không cho phép cô ta tự chủ động hủy bỏ màng trinh tiết của chính mình. Sự trinh tiết mà nàng đã giữ gần hai chục năm trời. Tôi nhoài người, ôm nhẹ nhàng Dung và dìu nàng nằm xuống. Tôi tiếp tục chà đầu cu vào hai bên mép mu của Dung để thêm trơn. Dung lên tiếng:

– Đưa nó vào luôn đi anh Thiện. Dung chịu không nổi nữa nè.

Đây chính là giây phút mà tôi chờ đợi từ lâu. Tôi đút nhẹ dương vật vào cái lỗ lồn nhỏ bé của Dung. Nhấp nhấp liên tục nhưng chỉ có một phần ba con cu tôi thôi. Tôi không dám đút sâu vào vì sợ Dung đau. Cái dương vật tôi cương cứng lên thì quá bự so với cài lồn của Dung. Tôi chơi cỏ chừng vài cái thì không kềm nổi ham muốn nữa. Tôi bảo Dung:

– Thiện đút nó vô sâu luôn nha Dung?

– Ừ, Dung đang chờ giây phút tuyệt vời đó đây.

Tôi đâm mạnh nguyên cả cái con cặc vào lỗ lồn Dung nghe một cái phụt. Dung hét lên:

– A… aaaaa… A… aaaa… A… aaa.

Dung rên lên trong đau đớn tột cùng, nước mắt nàng đã chảy ra. Dung nói tiếp:

– Dung sướng lắm anh Thiện ơi! Chơi nữa đi anh.

Tôi chơi nàng thật sự. Dương vật tôi thụt vô thụt ra một cách dễ dàng do trơn ướt vì tinh khí của hai người ra quá nhiều. Tôi chơi không mệt mỏi. Tôi cũng muốn Dung được sung sướng mà thôi. Hai mươi phút quả là một kỷ lục của tôi. Quả thật khi làm tình với một người con gái còn trinh có khác.

Cứ như là lồn Dung phải co giãn ra hết cỡ mới có thể chứa được cả con cu của tôi. Con chym tôi mỗi lần nhịp lên nhịp xuống tôi đều cố để cho nó chạm vào hai bên mép lồn của nàng. Và nàng cứ kêu lên:

– Uggg. Ugggg… Dung sướng quá đi. Mạnh lên anh Thiện. Aaaa… Phê quá Uaaggg…

Tôi biết là tôi không còn chịu được nữa rồi. Những gì tôi đã trao thì tôi trao hết mình rồi. Tôi không hối hận vì đã làm như vậy. Tôi xuất tinh, Dung Dung nứng lồn ra hứng trọn những dòng tinh trùng từ đầu cu tôi chảy tràn trụa vào cửa mình Dung. Hai thân thể như hòa quyện vào nhau không muốn rời.

– Cảm ơn anh Thiện! Anh đã cho Dung tất cả rồi. Anh không hối hận chứ, còn Dung thì Dung rất là vui.

Tối hôm đó, hai người chúng tôi cùng ăn một bữa thật tình cảm. Tụi tôi kể chuyện và tâm sự với nhau về cuộc sống hiện tại. Tôi mơ nghĩ những chuyện sau này, chuyện tương lai của chúng tôi. Vì quá vui nên tôi không để ý được rằng trên khóe mắt của Dung có li ti những giọt nước mắt mà Dung cố nén lại.

Đêm hôm đó, tôi và Dung ngủ chung với nhau như thời còn nhỏ mà sau này tôi mới biết là đó là đêm cuối cùng của hai đứa chúng tôi. Sáng hôm sau, tôi dậy không thấy Dung nữa. Trên bàn học của tôi có một tấm thiệp hồng và một lá thư được viết vội:

Anh Thiện! Em yêu anh rất nhiều. Nhưng rất tiếc em không thể lấy anh được. Hãy nhận giùm em một lời xin lỗi muộn màng và hãy hiểu cho em. Em chỉ vì chữ hiếu mà thôi. Sau này, chắc chắn anh sẽ hiểu, em không phải là một người phụ bạc. Trinh tiết của em đã thuộc về anh!

Tái bút: Nhớ đến dự lễ cưới của em?
Nhìn những nét chữ ấy mà tôi không cầm được nước mắt. Giọt nước mắt của tôi rơi rớt nhẹ trên bức thư hòa lẫn cùng những giọt nước mắt của Dung cũng đã rơi trên bức thư trước đó. Tôi liếc nhìn tấm thiệp hồng có dòng chữ: Kính mời anh Thiện yêu dấu?

Tôi nhận ra nét chữ thân quen của Dung. Lòng tôi buồn vời vợi với những ký ức tuổi thơ của hai đứa và cuộc hoan lạc đầu đời của nàng cũng là lần cuối cùng của tôi và nàng. Và tôi cũng biết một điều là những hình ảnh đó bây giờ chỉ còn là trong ký ức mà thôi. Thực tế đã không còn nữa. Dung đã đi xa rồi, xa mãi mãi. Tôi kéo hộc bàn ra, lấy cái hoa tay kỷ niệm ngày nào của hai đứa và bật khóc…

Leave a Reply