Vào thời nhà Đường, có một gia đình nhà nghèo ở Phúc Châu – Giang Tây. Không may, ông chồng họ Hứa qua đời khi còn trẻ, để lại cô vợ góa cùng đứa con thơ, gia cảnh lâm ly bi đát.

Từ khi góa chồng, theo truyền thống thì bà vợ không được tái hôn mà cứ thế nuôi đứa con trai của mình (phu tử tòng tử).

Dù nhà nghèo nhưng đứa con trai lại có chí lớn, rất chăm chỉ học tập. Thời gian trôi nhanh, mới đó mà chàng ta đã tròn 20 tuổi. Bà hứa vừa mừng vừa lo, mừng vì con trai mình có chí lớn, lo vì con trai – Hứa Đông mình mãi chưa chịu lấy vợ (ở thời xưa, nữ sẽ kết hôn ở tuổi 15 16, còn nam sẽ kết hôn ở khoảng 18 tuổi)

Hứa Đông cũng muốn lấy vợ từ lâu, nhưng vì nhà nghèo, lấy đâu ra tiền lấy vợ. Cả gia đình chỉ trông mong vào đồng tiền làm thuê, giặt giũ của bà Hứa, số tiền bà Hứa kiếm được ít ỏi đến đáng thương, chỉ vừa đủ ăn, làm sao có tiền tích trữ để cho con trai lấy vợ.

Bà Hứa đã cố gắng đi khắp nơi vay mượn, nhưng làm ai dám cho một người không có khả năng chi trả như bà vay.

Bà Hứa mất ăn mất ngủ, Hứa Đông là người đứa con trai duy nhất của nhà họ Hứa, chả nhẽ lại không lấy vợ được cho nó, nếu mà nó không lấy được vợ thì nhà họ hứa chẳng phải là tuyệt tử tuyệt tôn sao.

“Làm sao để vay được tiền bây giờ?”

Bà Hứa dằn vặt suy nghĩ, nếu đi vay tiền, thì bao giờ mình mới có tiền trả nổi, nếu Hứa Đông sau này may mắn đỗ đạt thì còn có cơ hội. Nhưng nếu nó không đỗ đạt thành danh thì sao? Chẳng phải là nhà họ Hứa kết thúc ở đây sao?

Đột nhiên, nàng nghĩ đến một người…

“Nhà họ Hứa được cứu rồi.”

Nàng bất giác kêu lên.

“Chỉ cần tìm được Doanh Doanh, nhà họ Hứa sẽ được cứu, Doanh Doanh nhất định sẽ cho nàng mượn.”

Doanh Doanh là ai?

Thực ra, Doanh Doanh và bà Hứa là bạn nối khố, cả hai rất thân thiết với nhau. Năm 15 tuổi thì Doanh Doanh phải chia tay với bà Hứa để đến Hàng Châu lấy chồng. Gia đình chồng của Doanh Doanh cũng khá giả, nếu bà Hứa vay Doanh Doanh, nhất định cô ta sẽ giúp bà.

Nghĩ là làm, bà Hứa vội khăn gói đến Hàng Châu để nhờ cô bạn thân giúp đỡ, bà cũng nói rõ với Hứa Đông là bà sẽ xuôi dòng Dương Tử để đến Hàng Châu tìm cô bạn mình.

Dòng Dương Tử chảy xiết, thuyền đến Hàng Châu chỉ trong 2 ngày. Tuy bà đã đến nơi nhưng bà lại không biết địa chỉ cụ thể của Doanh Doanh, may mà bà còn nhớ chồng của Doanh Doanh họ Diệp, gia đình làm nghề buôn vải.

– Xin lỗi, anh có biết tiệm vải nhà họ Diệp ở đâu không?

Bà Hứa đi trên phố, hỏi bất cứ ai gặp được trên đường, và được người ta chỉ vào một tiệm vải cách đó không xa.

Vào tiệm vải, bà Hứa gặp một ông lão.

– Chào ông, xin hỏi đây có phải tiệm vải nhà họ Diệp không?

– Vâng. – Ông già đáp.

– Ông chủ có ở đây không?

– Có, tôi là ông chủ ở đây.

Bà Hứa nhìn ông già khoảng 60 tuổi, chắc không phải là chồng của Doanh Doanh rồi:

– Xin lỗi, nhưng ông có người vợ nào tên Doanh Doanh không?

Ông già mỉm cười đáp:

– Tôi có 3 người vợ, nhưng không có người vợ nào tên Doanh Doanh cả.

Bà Hứa thất vọng chuẩn bị rời đi, tuy nhiên vẫn không cam lòng, quay lại hỏi:

– Xin lỗi, ở Hàng Châu có tiệm vải của nhà họ Diệp nào khác nữa không?

– Không, chỉ có mình nhà tôi.

Bà Hứa hoàn toàn tuyệt vọng.

Trong lúc nàng ta đang bối rối không biết làm sao thì ông già đã mở cho cô một con đường mới:

– Khoan đã, tôi nhớ hơn 10 năm trước, có một tiệm vải nhà họ Diệp khác nữa, nhưng họ đã phá sản. Đúng rồi, vợ ông ta cũng tên là Doanh Doanh.

– Thật sao? – Ngọc Mai (tên thật của bà Hứa) mừng khôn xiết.

– Ông có biết nhà đó hiện giờ đang ở đâu không?

– Hình như bên cạnh đền Trịnh Châu.

– Cảm ơn ông, tôi xin phép đi trước.

– Chào cô.

Bà Hứa nhanh chóng tìm được đến đền Trịnh Châu. Vừa đến nơi, thấy có một túp lều nhỏ bên cạnh đền, một người phụ nữ đang ngồi giặt đồ ở bên ngoài.

– Doanh Doanh.

Dù cách nhau 20 năm nhưng Doanh Doanh vẫn không thay đổi mấy, vừa gặp là nhận ra ngay.

– Ngọc Mai.

Cả hai ôm chầm lấy nhau và khóc trong sung sướng.

– Ngọc Mai, cái gì đưa bà đến đây?

Bà Hứa nhìn túp lều bé nhỏ của Doanh Doanh, biết ngay khả năng tài chính của cô ấy:

– Thôi, đừng nhắc tới nữa.

Dù vậy, bà Hứa vẫn kể lể cho Doanh Doanh biết lý do mà mình đến đây, kể xong rồi bà nói:

– Nhìn bà thế này, tui cũng biết là bà nghèo giống tui, đâu thể cho tui vay…

Doanh Doanh ngắt lời bà Hứa:

– Cho bà vay, tui còn không đủ ăn đây.

– Tui biết mà, thôi đừng nhắc đến chuyện này nữa.

– Nếu bà muốn cưới vợ cho con, thì tui có thể giúp được.

– Nhưng tui làm gì có tiền?

– Bà không mất xu nào đâu.

– Làm sao có thể?

Doanh Doanh cười nói:

– Tui có quen một cô nàng khá ưa nhìn, tuy hơi lớn tuổi một chút, khoảng 28 tuổi thôi, lại vừa mới mất chồng, đang rất muốn tái giá.

Bà Hứa nghe vậy thì hơi do dự một chút:

– Cưới một cô góa chồng cho con tui, sợ người ta sẽ chê cười.

– Bà ngốc thế, ở đây là Hàng Châu, nếu đưa nàng ta đến Giang Tây nhà bà thì làm sao mà người ta biết được cô ta là góa phụ chứ?

Bà Hứa nghe xong thấy cũng có lý, dù sao bà cũng chả có tiền, tìm được cô con dâu mà không đòi sính lễ thì còn gì bằng.

– Được rồi, thế bao giờ bà cho tui đi gặp con dâu tương lai đây?

– Không cần gặp đâu, tui đảm bảo cô ta sẽ đồng ý lấy con bà.

– Thế tui phải làm sao?

– Chiều nay bà cứ đến bến tàu chờ thuyền về Giang Tây. Tui sẽ nói nàng ta đến gặp nàng rồi cùng bà về Giang Tây một thể.

Bà Hứa gật đầu, vội chào bạn, nhanh chóng trở lại bến tàu đề đặt một chiếc thuyền về Giang Tây.

Buổi chiều, Bà Hứa cứ thấp thỏm chờ cô con dâu tương lai xuất hiện. Mới đầu giờ chiều đã có một người phụ nữ trung niên cúi đầu đi đến.

– Bà Hứa, tôi là người mà Doanh Doanh giới thiệu cho bà.

Bà Hứa nhìn lên, người phụ nữ trước mặt bà hết sức xinh đẹp, trang điểm kỹ càng. Bà Hứa mừng không xiết, vội nói:

– Đúng rồi, chúng ta lên thuyền sớm thôi.

Nói rồi bà Hứa dắt tay nàng ta lên thuyền. Chiếc thuyền nhỏ lướt đi nhẹ nhàng, hướng thẳng đến Giang Tây.

Trong khoang thuyền, bà Hứa ngắm kỹ cô con dâu, hình bà đã gặp ở đâu rồi, nhưng mà không nhớ rõ.

Bà Hứa ngắm kỹ một lần nữa, chợt giật mình nhận ra.

– Bà là Doanh Doanh.

Doanh Doanh lúc này trang điểm trở nên rất xinh đẹp, ngước mặt lên nhìn bà Hứa rồi cười nhẹ.

– Doanh Doanh, bà đang đùa cái gì vậy, thuyền rời bến lâu lắm rồi, con dâu của tui đâu?

– Ngọc Mai, đừng lo lắng, thực ra chả có góa phụ 28 tuổi nào cả. Tui nói dối cô đấy.

– Bà thật ghê gớm, thế vợ của con trai tui thì tính sao đây?

– Vợ của con trai bà, là tui đây…

– Cái gì? Bà…

– Đúng… tui muốn tái giá với con trai bà.

– Bà đùa sao, bà 36 tuổi rồi đấy.

– Nhưng tui trang điểm lên, diện đồ vào thì khác gì con gái đang tuổi 27 28 tuổi đâu. Vừa nãy chả phải bà còn không nhận ra sao?

– Nhưng mà… bà sao có thể làm con dâu của tui.

– Bà ơi, mình nghèo thì quan tâm mấy chuyện đó làm gì. Bà thử nghĩ xem, ngoại trừ tui ra thì làm gì có con nào lại muốn gả một gia đình nghèo như bà chứ.

Bà Hứa nghe vậy chợt trầm tư suy nghĩ: “Doanh Doanh nói cũng có lý, nàng ta đã bằng lòng lấy con trai mình thì cũng được, ít ra con mình còn yên phận mà học hành.”

– Doanh Doanh, tui không biết phải cảm ơn bà sao cho đủ nữa.

Bà Hứa nhìn Doanh Doanh, xúc động nói.

Leave a Reply