Cũng từ dạo ông lui tới nhà bà Thủy thì ông chẳng còn lưu tâm đến Đăng nữa. Và hầu như tối nào Đăng cũng ăn cơm một mình. Buổi trưa thì ông bận rộn buôn bán nên ít khi về nhà ăn cơm. Trước khi bà Thủy xuất hiện, rất ít khi ông Hùng chịu bỏ cơm tối vì đó là lúc hai cha con ngồi nói chuyện tâm sự với nhau.

Đăng bực tức, cau có đi ra đi vào một lúc rồi gọi chị bếp dọn cơm lên. Chàng vừa ăn một mình vừa nghĩ về bà Thủy. Cái con này qủa là một mụ đàn bà cao tay ấn. Từ bao năm nay, ông già mình đâu có mê ai bào giờ. Có nhiều khách hàng đàn bà rất đẹp thích ổng và các cô vữ nữ cũng xinh mà ổng có mê ai đâu.

Nghĩ đến đây, Đăng lo sợ cho ông Hùng sẽ trở thành một người u mê vì tình ái rồi tương lai hai cha con có thể phải xa nhau không chừng. Tức qúa, Đăng buông đũa, đập tay xuống bàn và nói to lên ý nghĩ của mình:

– Phải trả thù này mới được.

Chị bếp đứng gần đó, nghe nói vậy ngơ ngác hỏi:

– Cậu hai nói gì? Trả thù ai?

Đăng quay lại phía chị bếp:

– Trả thù ai thì rồi chị cũng sẽ biết thôi.

Chị Sáu lại càng ngơ ngác thêm:

– Mà thù gì ghê gớm vậy? Nghe cậu nói mà tôi muốn nổi da gà.

Đăng suy nghĩ mông lung không trả lời chị Sáu. Chàng nảy ra sáng kiến là bây giờ mụ Thủy bắt xác ông già, thì tại sao chàng lại không dụ dỗ mấy đứa cháu gái của mụ ta để bù lại. Theo chàng biết thì cô cháu lớn tên Quỳnh, lớn hơn chàng vài ba tuổi gì đó. Kế là cô Huyền bằng tuổi chàng. Còn cô nhỏ hơn là Thu Nhi năm nay mới chừng mười sáu.

Chàng chưa biết là sẽ phải nhắm vào cô nào. Cả ba cô đều đẹp, nhưng Đăng nghĩ là cô Quỳnh lớn tuổi hôn chàng, chắc khó dụ. Vậy chỉ có thể nhắm vào cô Huyền hay cô Thu Nhi. Nhưng làm sao đây? Chợt nhớ đến chị Sáu. Đăng lưỡng lự một lát rồi gọi chị Sáu đến hỏi:

– Chị Sáu à? Chị có biết là ba tôi từ lâu nay đã bị người ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi không?

Chị Sáu cũng biết ông Hùng say mê bà Thủy. Nhưng muốn chắc ăn, chị hỏi hỏi lại Đăng:

– Có phải ý cậu muốn nói rằng ông nhà đã bị bà Thủy bỏ bùa mê đó hả?

– Phải. Chị cũng biết về vụ bà Thủy nữa à. Vậy theo chị thì tôi phải trả mối thù này ra sao?

– À…. Thì ra là cậu muốn trả thù… Thôi tui hiểu rồi, nhưng tôi đâu có biết làm sao?

– Chị nhắm chừng tôi có thể dụ dỗ mấy đứa cháu gái của bả cho bỏ ghét hay không?

Chị Sáu cười xoà:

– Ừ, ừ coi được lắm. Cậu bảnh trai lại đang học đại học. Mấy cô cháu bả mà được cậu chấm thì may cho mấy cổ chứ thiệt thòi gì.

Chị Sáu suy nghĩ một lát rồi nói:

– Để tôi giúp cho. Mà cậu tính nhắm cô nào trong ba cô vậy?

Đăng do dự:

– Tôi nghĩ là cô Huyền hay cô Thu Nhi có lẽ dễ hơn là cô lớn. Cô Quỳnh đã 20 hay 21 gì rồi, có lẽ rành rã việc đời hơn tôi nhiều.

Chị Sáu nghĩ ngợi giây lát rồi nói:

– Chính cô Quỳnh mới dễ đó cậu. Theo như tôi thấy thì hình như cô Quỳnh đã để ý đến cậu thì phải.

– Vậy hả chị Sáu.

– Dạ, vì tôi hay qua nhà bển chơi nên có biết tình ý của cô Quỳnh. Cổ hỏi thăm tôi về cậu. Lúc nói chuyện với tôi về cậu, cổ luôn luôn chúm chím cười.

– Thật vậy hả.

Chị Sáu nói tiếp:

– Hôm trước cổ có cho tôi một xấp lụa nói là để tôi gởi về cho bà con ở dưới Vĩnh Hùng. Hối lộ xong, cổ thú nhận là cổ muốn gặp cậu trong sự kín đáo, ban ngày lúc ông nhà bận ở ngoài tiệm và bà Thủy cũng bận trong cửa hàng. Lúc đó tôi nói với cổ là để tôi xem sao. Chứ thiệt ra tôi đâu có nghĩ sẽ về thưa chuyện này với cậu. Tôi ừ đại để đem xấp lụa về cho êm đó thôi. Bây giờ cậu có ý định trả thù bà Thủy thì tôi mới dám xì chuyện này ra.

– Vậy bây giờ chị tính sau?

– Tôi sẽ gặp cổ vào ngày mai. Nếu không có gì trở ngại thì tôi sẽ dắt cổ qua đây vào buổi trưa mai, để giới thiệu cho cậu.

Đăng mừng rỡ tán thành kế hoạch của chị Sáu. Tuy nhiên chàng cũng hơi lo ngại vì chàng biết Quỳnh già dặn hơn mình. Hơn nữa, chàng chưa có làm tình hay mùi mẫn gì với cô nào bao giờ. Nhưng chàng tự nhủ, cô ấy đã để ý đến mình và còn đòi gặp nữa thì càng tốt chớ có sao đâu.

Trưa hôm sau, khi Đăng đi học về thì đã thấy Quỳnh ngồi ở phòng khách đang chuyện trò với chị Sáu. Thấy Đăng đi vào, Quỳnh đứng dậy:

– Chào anh Đăng.

– À… Cô Quỳnh đó hả, chào cô.

Quỳnh mĩm cười ngoe ngoãy nói tiếp:

– Em qua chơi và cũng để hỏi anh về mấy bài toán. Thiệt em dốt toán lắm. Phần vì nhập học năm 8 tuổi nên đến giờ này vẫn chưa xong tú tài. Vậy anh vui lòng chỉ bảo em về toán nhé.

Đăng gật đầu lia lịa:

– Ồ… Tưởng gì chứ chỉ cô làm toán thì trong khả năng của tôi. Rất sẵn sàng… Rất sẵn sàng.

Thấy hai người đã vui vẻ trò chuyện, chị bếp bè nói:

– Tui nghĩ cậu Hai nên đưa cô Quỳnh lên trên phòng học của cậu để hai cậu làm bài tiện hơn là ở dưới phòng khách này.

Không đợi cho Đăng trả lời, chị Sáu bước tới dắt Quỳnh lên lầu.

Phòng học của Đăng ở sát ngay phòng ngủ của chàng. Ông Hùng có phòng ở trên lầu nhưng ít khi lên vì ông ngại leo cầu thang. Do đó ông thường ngủ ở một phòng nhỏ cạnh bên phòng khách.

Vừa ngồi nơi bàn học là Quỳnh nói ngay:

– Anh Đăng đẹp trai lắm. Chắc anh đã có bồ?

Đăng ấp úng:

– Cô Quỳnh chế diễu tôi làm gì ! Đâu có ai khen tôi đẹp trai bao giờ. Còn bồ thì tôi cũng chưa có nữa.

Quỳnh cười tình:

– Chưa có ai khen à? Vậy bây giờ em khen đó anh chịu không?

Quỳnh lấy tập ra và chỉ vào mấy bài toán:

– Anh Đăng à… Mấy bài toán này em cứ làm mà vẫn chưa tìm ra đáp số. Anh giảng cho em nghe và chỉ dẫn cho em làm đi…

Đăng ngồi cạnh Quỳnh nhìn vào tập vở. Mùi thơm từ tóc nàng tỏa ra phảng phất khiến Đăng ngây ngất không chịu nổi. Chàng hít vào một hơi thật dài, rồi thở ra nói:

– Tóc của Quỳnh có mùi thơm đặc biệt lắm !

Quỳnh cảm thấy sung sướng vì được khen. Nàng liếc mắt, nở một nụ cười rất tình tứ:

– Cám ơn anh. Nhưng em nghĩ chắc anh cũng chỉ muốn lấy lòng em nên khen tóc em có mùi thơm vậy thôi, chứ em biết các cô sinh viên bạn cùng lớp với anh, thiếu gì cô đẹp và đã đẹp thì hẳn nhiên tóc các cô cũng thơm tho.

– À, các cô bạn học cùng lớp với tôi cũng có nhiều cô đẹp nhưng tôi chưa thấy ai có mùi tóc thơm như Quỳnh cả.

Lúc ấy Quỳnh mặc áo đầm bằng lụa ngà với chiếc nịt vú màu trắng bên trong. Cái áo đầm chỉ ngắn tới đầu gối, nên lúc nàng ngồi áo kéo lên quá đầu gối để lộ cặp đùi thon dài. Quỳnh ngồi sát hẳn vào người Đăng. Đùi nàng chạm vào đùi Đăng. Hơi nóng từ cơ thể Quỳnh truyền sang cơ thể chàng khiến Đăng càng thêm rạo rực. Chỉ một điều là Đăng không còn tự chủ được nữa. Mặt nóng bừng, hai tai đỏ hẳn lên. Đăng là một thanh niên mới 19 tuổi tràn đầy nhựa sống thì làm thế nào cưỡng lại được rạo rực của thể xác khi Quỳnh ngồi sát hẳn vào người chàng.

Đăng nhè nhẹ ngồi xích ra thì Quỳnh càng lại ngồi xích vào. Chỉ mấy phút sau là con cặc của chàng đã từ từ dựng đứng lên. Đáy quần chàng nổi hẳn lên không còn che dấu được nữa.

Quỳnh liếc mắt xuống phía hạ bộ của Đăng. Nàng đã thấy chỗ đó như có một khúc cây đội lên.

Quỳnh cười thầm trong bụng:

“Anh chàng này xấu máu gớm ! Gì mà nhanh quá thế ! Mới ngồi cạnh mình chừng 15 phút mà cột cờ đã dương lên cao. Điệu này thì làm sao thoát khỏi tay mình được”

Quỳnh năm nay đã 22 tuổi. Nàng già dặn hơn Đăng là chuyện tự nhiên. Hơn nữa, nàng đã có bồ từ lúc còn ở dưới Mỹ Tho, và nàng đã mất trinh từ dạo ấy. Lên Sài Gòn ở chung với hai em và dì Thủy, Quỳnh vẫn còn loay hoay mãi với cái tú tài.

Đi thi thì rớt liên miên, nhưng mỗi khi Quỳnh nhắm chàng trai nào thì nàng cũng đều toại nguyện. Kể từ ngày mất trinh đến nay, Quỳnh đã có tất cả tổng cộng là ba nhân tình.

Hiện tại nàng cũng đang cặp bồ với một chàng trai. Anh chàng là một y tá đang làm việc tại một phòng mạch của một bác sĩ chuyên về bệnh phụ nữ. Chàng tên là Thục, hiện cũng là sinh viên y khoa năm thứ nhất. Quỳnh cặp bồ với Thục vì thấy chàng có tương lai. Thục và Quỳnh vẫn hẹn hò với nhau thường xuyên.

Quỳnh để ý đến Đăng chỉ là vì chàng khá đẹp trai lại ở gần nhà. Vả lại, dì Thủy lại là bồ của ông Hùng, cha của Đăng nên coi như thân thích trong gia đình. Quỳnh là một thiếu nữ tham lam. Có bồ nhưng thấy chàng bảnh bao con nhà giàu thì nàng muốn bắt xác để thoả mãn sự đòi hỏi của thể xác, vì nàng có máu dâm. Ngày còn ở Mỹ Tho, cho một thanh niên hàng xóm phá trinh xong là ngày nào nàng cũng tìm hắn bắt phải phục vụ. Khi đã chán mối tình đầu, và nhàm chán cách làm tình rất cổ điển của người tình, Quỳnh liền nghĩ ngay đến chuyện tìm một người tình khác có kinh nghiệm hơn.

Người tình thứ hai của nàng là một nhạc sĩ. Sau những trận làm tình Quỳnh bắt nhân tình phải ngồi đàn lục huyền cầm cho nàng nghe.

Người tình thứ ba, hiện tại thì chỉ biết cầm ống chích và bắt mạch, chẳng có gì là văn nghệ cả. Nhưng Quỳnh thích anh này vì hắn biết nhiều bài bản trong lúc lâm trận và đặc biệt Thục là người đầu tiên bú lồn nàng. Ngay từ khi được bú lần đầu, Quỳnh đã mê ngay cái vụ này. Ôi cha, sao mà nó sướng thế ! đê mê đến thế ! Sướng lên tận chín tầng mây.

Quỳnh quen Thục trong dịp nàng đến khám bệnh tại phòng mạch của bác sĩ Phòng. Bác sĩ có hai nhân viên phụ giúp khác nhau. Sau một lần hẹn hò đi xi nê và đi ăn, Quỳnh hỏi địa chỉ của Thục và tìm đến gác trọ của chàng vào một buổi trưa chủ nhật. Thật ra thì lúc đưa địa chỉ cho Quỳnh, Thục không hề nghĩ rằng cô gái này sẽ lại tìm đến thăm chàng. Cho nên khi nghe tiếng gõ cửa, Thục rất ngạc nhiên khi thấy Quỳnh nơi ngưỡng cửa. Chàng cảm thấy ngạc nhiên hôn nữa nghe nàng than là cảm thấy đau dữ dội ở bụng dưới và đến nhờ Thục khám thử coi nó là bệnh gì.

– Hôm nay chủ nhật, các phòng mạch đều đóng cửa nên em phải chạy đến đây nhờ anh khám. Quỳnh nói.

Thục mừng hớn hở trong lòng. Chàng đoán biết cải vụ đau bụng này cũng chỉ là một cái cớ thôi. Chàng nghĩ thầm trong bụng “hôm nay chắc chắn là ngày hên của mình rồi, nhìn cái bộ tịch con nhỏ này dư sức cũng là biết bệnh nứng lồn rồi chứ không phải là bệnh đau bụng gì đâu”.

Thục đi lấy nước cho Quỳnh. Khi quay trở lại chàng thấy nàng đang từ từ tháo gỡ từng mảnh vải trên người xuống, mắt nhìn thẳng vào mắt Thục, miệng chúm chím cười. Hôm Quỳnh đến khám bệnh ở phòng mạch bác sĩ Phòng, Thục đã được nhìn thấy một phần thân thể nàng. Nhưng hôm nay được nàng cởi hết và đang biểu diễn cho xem một màn thoát y ngay trước mắt thì qủa là một chuyện bất ngờ. Khi Quỳnh đã hoàn toàn trần truồng, Thục nhìn xuống hạ bộ Quỳnh, chàng tự nhủ: “Ôi cha, cái lồn của con nhỏ này đẹp thiệt !”

Hôm trước tại phòng mạch, sau khi Quỳnh nằm trên bàn khám, bác sĩ vào chuẩn bệnh gọi chàng vào phụ giúp nên Thục chỉ lờ mờ nhớ rằng Quỳnh có thân hình thon đẹp, thế thôi. Chàng đã nhìn thấy nhiều phụ nữ nằm trần truồng trên bàn khám, nên không hề có cảm nghĩ gì về các bệnh nhân này.

Nhưng hôm nay lại là chuyện khác! Người đứng trước mắt chàng là một cô bạn gái mới quen. Và cô đang biểu diễn một màn thoát y trước mặt chàng. Thục nhìn Quỳnh trân trối sau khi nàng đã trút bỏ hết áo quần. Chàng buột miệng khen:

– Em có thân hình đẹp lắm ! Eo thon, đôi chân dài trường túc.

– Vậy còn bộ ngực của em thì sao ?

– Ờ … ờ, anh chưa kịp khen hết. Bộ ngực của em căng cứng, no tròn, núm vú lại đỏ hồng như thế kia thì dĩ nhiên là phải đẹp rồi.

Quỳnh cười khúc khích. Nàng cảm thấy được thỏa mãn và kích thích khi có người nhìn vào thân thể mình mà khen ngợi. Nàng bước đến giường rồi từ từ nằm xuống, ra lệnh một cách tự nhiên:

– Anh Thục ! Lại khám cho em đi. Ôi cha, sao mà đau qúa vậy nè !

Thục lấy cái ống nghe để vào tai kéo ghế ngồi cạnh giường. Chàng vừa nắn bụng của Quỳnh vừa hỏi:

– Chỗ này có đau không?

Thụ thừa biết Quỳnh chẳng có đau đớn gì cả nhưng vẫn làm bộ hỏi. Quỳnh rên nho nhỏ mỗi khi hai bàn tay Thục nắn bóp trên bụng nàng. Mắt Quỳnh lim dim làm ra vẻ như đau đớn lắm, nhưng thật ra nàng quan sát phản ứng của Thục rất kỹ. Thục nhìn cái mu của Quỳnh. Chàng nghĩ:

“Mu con nhỏ này cao đó chứ. Lông của nó rậm rạp như thế này chắc nó dâm dữ lắm ! Chưa chắc gì mình đã làm lại nó à.”

Vừa nắn bụng Quỳnh, Thục hỏi:

– Hôm trước em có đến bác sĩ để khám bệnh gì anh quên rồi ?

– Cũng chẳng có gì quan trọng lắm. Em thấy đau bụng lâm râm hoài nên lại khám đó thôi.

– Còn bữa nay?

– Úi cha, đau qúa ! Anh còn phải hỏi. Em đã nói là em đau lắm. Anh thử khám bên trong cửa mình em coi nó ra sao. Khám đi anh Thục.

Thục ừ ừ. Chàng chưa nói gì thì Quỳnh đã xoay người nằn ngang giường và trườn người xuống để đôi mông nằm ở mép giường. Hai chân nàng co lên, đúng như tư thế mà mấy bác sĩ bắt nàng nằm để các ông khám.

Thục biết là Quỳnh đang vờ vịt đau. Hành động rất tự nhiên của nàng, làm như thể đang ở trong phòng khám bệnh và Thục là bác sĩ thật sự, chẳng qua cũng chỉ để che dấu sự ham muốn, thèm khát được đàn ông vuốt ve những chỗ nhạy cảm nhất trên cơ thể nàng. Xa hơn nữa, đây là một khiêu khích, một hành động dâng hiến.

Thục lại nghỉ vớ vẩn:

“Con nhỏ này lâu nay không có ai đụ rồi thì phải, chắc nó cũng sợ để lâu bị “bít lỗ” nên mới lần mò tới đây nhờ mình “sỏ dùm.”

Tiếng giục của Quỳnh làm Thục tỉnh người.

– Anh Thục. Không khám cho em à? Làm gì mà ngẩn người ra vậy?

– Ờ… ờ. Nhà không có cái mỏ vịt và không có đèn rọi vào bên trong âm đạo nên anh còn ngần ngại. Vả lại, anh chỉ mới là một sinh viên, dù đã hành nghề y tá có ít nhiều khinh nghiệm nhưng làm sao anh chuẩn bệnh như một bác sĩ được.

Quỳnh làm bộ giận dỗi:

– Anh không làm theo ý em thì thôi. Em đau bụng qúa nên mới nhờ anh khám dùm, mà anh cứ làm bộ hoài.

Nàng làm như muốn ngồi dậy:

– Thôi để em mặc quần vào đi về vậy.

Thục hốt hoảng:

– Anh nói vậy chứ dù không có mỏ vịt anh vẫn khám cho em được mà. Đừng giận anh như vậy Quỳnh ! Em nằm xuống đi…. Co hai chân lên, dang đùi rộng ra ….Ừ…ừ ..như vậy đó.

Thục cúi xuống, dùng hai ngón tay cái banh hai mép âm hộ ra thật rộng rồi nhìn vào bên trong. Hôm trước lúc bác sĩ Phòng khám Quỳnh, thì Thục chỉ đứng cạnh đó cầm sẵn các dụng cụ. Chàng không biết là Quỳnh còn trinh hay không. Bữa nay nhìn vào âm đạo, lấy một ngón tay thọc nhẹ để thăm dò. Thục biết là Quỳnh đã không còn là một xử nữ nữa. Chàng đã lờ mờ đoán như vậy ngay khi lúc Quỳnh cởi quần trước mặt chàng một cách rất tự nhiên.

Chàng nghĩ:

“Như thế này thì mình còn chần chờ gì nữa mà không chịu làm thịt con nhỏ. Vì nếu không nó sẽ giận, chê mình cù lần và cho mình de luôn cũng nên.”

Mặc dù không có đèn nhỏ để rọi vào, Thục cũng cố gắng nhìn vào xem. Hai bên bờ thành của âm đạo đỏ hồng. Âm đạo rất khít khao. Thục vừa móc nhẹ ngón tay vào vách âm đạo thì dâm thủy đã tuôn trào ra. Quỳnh cong người lên, rên nho nhỏ.

– Uzzz…. Uzzz…. Đúng chỗ đó rồi đó.

Chàng móc móc, khều khều ngón tay vào sâu hơn chút nữa. Nước nhờn tràn ra ướt cả bàn tay của Thục. Chàng ấn ngón tay trỏ vào sâu trong lồn nàng rồi từ từ rút ra. Và cứ làm như vậy chừng mấy lần thì Quỳnh chống hai tay xuống nệm giường, cong hẳn người lên. Miệng nàng rên lên to hơn. Trong hơi thở hào hển, Quỳnh nói nho nhỏ:

– Em sướng qúa anh Thục ơi ! Anh tiếp tục làm như vậy đi cho em sướng lắm…Đừng ngừng nghe anh Thục.

– Em còn cảm thấy đau nữa không?

– Dạ bớt …bớt nhiều rồi!

Quỳnh ngừng rên và mĩm cười. Thục đút thêm ngón giữa vào bên trong. Âm đạo hút chặt hai ngón tay. Dâm thủy tuôn ra càng lúc càng nhiều. Thục đưa ngón tay trỏ của tay trái lên miệng thấm chút nước bọt rồi đưa xuống xoay nhẹ vòng vòng xung quanh cái hột le của nàng. Những cái vuốt ve mơn trớn của các ngón tay khiến nàng chịu đựng hết nổi, Quỳnh hẫy hẫy cái mông đít lên thật cao. Miệng rên ru rú:

– Nứng qúa anh Thục ơi !… Ui da…Đã qúa vậy nè…Ấn sâu chút nữa đi anh.

Nàng nhắm nghiền đôi mắt lại để tận hưởng những khoái lạc. Một lát bỗng nhiên nàng hét lên môt tiếng, Quỳnh mở bừng mắt ra rồi nhìn xuống phía dưới thấy đầu Thục nhấp nhô đang làm gì mà nàng cảm thấy đê mê như có một luồn điện êm ái phát đi từ âm hộ nàng, rồi lan đi khắp cơ thể khiến nàng cảm thấy sung sướng vô cùng tận.

Quỳnh chưa bao giờ được hưởng cái cảm giác này. Nàng sưng sướng gần như ngất đi. Vài phút sau Quỳnh không còn rên được nữa, nằm yên mà tận hưởng . Sau đó Thục từ từ ấn cái của quý vào, dập lên…dập xuống …trên người nàng. Mỗi lần Thục rút con cặc ra thì từ từ nhẹ nhàng, nhưng khi đâm vào thì chàng thọc rất mạnh, khiến Quỳnh càng được hưởng khoái lạc nhiều hơn nữa.

Thục nhấp liên tục như thế đến hơn nửa giờ đồng hồ. Thỉnh thoảng chàng lại ngừng, cúi xuống hôn vào mắt Quỳnh. Nàng chơi vơi trong khoái lạc….Hai cánh tay nàng ôm ngang lưng Thục, chân nàng hơi co lên. Một lúc sau Thục la lên nho nhỏ:

– Anh sắp ra đây Quỳnh…

Quỳnh cong người lên. Hai cánh tay siết chặt lưng Thục. Chân nàng giơ lên cao. Quỳnh biết trong tư thế này, con cặc của chàng sẽ vào sâu hơn trong âm đạo và lúc bắn tinh khí ra, sẽ bắn mạnh vào tận tử cung của nàng. Như thế sẽ đem lại cho nàng nhiều khoái lạc hơn. Quỳnh vừa thở vừa nói:

– Em chưa đã đâu…Đừng ra nha anh….Đừng nha anh….

Làm sao chịu đựng nổi, Thục đã bắn tinh khí ra tung toé trong lồn nàng, Quỳnh vận dụng các cơ bắp trong tử cung siết chặt lấy con cặc của chàng. Thục có cảm tưởng như âm đạo của Quỳnh là một con bạch tuộc, quấn chặt lấy con cặc của mình siết mạnh, siết chặt hơn nữa để hút hết tinh khí của chàng. Vài phút sau, Thục buông xuôi hai tay. Chàng nằm sấp trên người Quỳnh, mắt nhắm lại. Miệng khe khẻ rên:

– Sướng qúa ….Uzzz… Uzzz….Đã qúa.

Quỳnh vuốt ve tấm lưng của Thục. Nàng vuốt từ trên xuống dưới. Nàng còn nghe như khoái lạc hãy còn âm ỉ. Sức nặng của thân hình Thục đè lên người nàng chẳng làm cho Quỳnh khó thở chút nào. Trái lại Quỳnh còn cảm thấy lâng lâng mỗi khi có một người đàn ông nằm đè trên người nàng.

Thục chợt mở mắt ra. Chàng ôm đầu Quỳnh , vuốt ve mớ tóc dài, rồi hôn lên môi nàng. Môi tìm môi… Lưỡi hai người quyện vào nhau. Lát sau, khi Thục buông nàng ra, Quỳnh cất tiếng nhẹ nhàng:

– Anh Thục , lúc nãy anh bú em đấy à?

– Ừ, anh bú cái mồng đốc của em và con liếm chỗ cửa mình của em nữa.

– Thảo nào, em thấy sướng qua đi! Thú thật với anh đây là lần đầu em được người đàn ông bú cho nên em thấy sung sướng quá đỗi.

– Thế hai ông bồ cũ của em chỉ biết có leo lên làm hùng hục thôi à…

Quỳnh cười khanh khách:

– Đúng! Anh chàng đầu tiên trong đời em thì còn ngù ngờ hơn ông thứ nhì. Chỉ leo lên làm độ vài ba phút là ra, rồi lăn nằm qua một bên.

– Còn ông thứ hai của em ?

– Ông đó hả? Ổng khá hơn một chút. Làm dai hơn đôi mươi phút. Nhưng ông cũng chỉ biết ôm mặt em mà hôn một cách rất vụng về chứ đâu có biết bú chim của em như anh vừa làm lúc nãy.

Thế rồi trong suốt buổi chiều chủ nhật ấy, Quỳnh bắt Thục phải bú nàng dài dài…. Và nàng đâm ra nghiện cái kiểu này. Mỗi khi làm tình mà người đàn ông nào không bú nàng, thì nàng chẳng cảm thấy hứng thú gì cho lắm.

Hôm ấy, Quỳnh và Thục vật lộn với nhau đến hiệp thứ ba mới ngừng. Nhận thấy Quỳnh rất dạn dĩ trong việc cởi quần áo trước mặt đàn ông, Thục dò hỏi:

– Bữa trước, ở phòng mạch em thay đồ xong rồi ông bác sĩ và anh vào. Lúc đó em đã nằm trên bà khám, nên anh chẳng thấy xúc động chút nào hết. Còn hôm nay, lúc em biểu diễn màn thoát y trước mặt anh mà anh chẳng thấy em ngại ngùng gì hết. Có phải là em thích anh nên mới khiêu khích anh đó phải không?

Quỳnh cười khúc khích. Nàng ngập ngừng một lúc lâu. Bàn tay nàng chải vào mái tóc bồng bềnh của người tình:

– Em thú thật với anh là em rất thích phô diễn thân thể trước mặt đàn ông con trai. Em có cái thú này từ lâu lắm rồi. Để coi…. ờ… ờ… từ lúc bắt đầu mọc lông là em đã thích con trai nhìn người em rồi.

– Để làm chi vậy? Thục hỏi.

– Thì …trước hết là khoe ta đây có của quý, mọc lông rồi nè. Sau nữa là để chọc cho mấy cậu con trai nứng lên chơi.

Thục phá lên cười:

– Em ghê thiệt. Sau chiều nay thì anh biết là em có máu dâm nặng rồi. Cái vụ em thích cởi quần áo biểu diễn và phô bày cho con trai xem là một căn bệnh đó !

– Căn bệnh ? Bệnh gì? Anh chỉ nói nhảm. Định dọa em đó hả?

– Không anh nói thật. Căn bệnh ấy gọi là bệnh thích phô bày thân thể cho người khác phái xem. Em có máu dâm nặng lắm đó.

Quỳnh cười sặc sụa. Vừa cười nàng vừa đấm vào lưng Thục thùm thụp:

– Anh ghẹo em. Ờ mà hình như em có máu dâm thiệt đó anh! Anh chịu em nổi không?

Thục trà lời:

– Anh chấp em luôn đó.

– À… Anh nhớ nha.

Thế là Quỳnh lại bắt Thục phải phục vụ. Dĩ nhiên là Quỳnh bắt Thục phải bú cho tới khi nàng lăn lộn vì khoái lạc rồi mới cho chàng leo lên. Và nàng bắt Thục phải làm thật mạnh cho đến khi nàng ra mới thôi.

Leave a Reply